[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 113
Chương 113Chương 113
Không biết, là, là cướp của thôn nào." Mọi người trong thôn nghe xong đều thấy da đầu tê dại, ban đầu nghe thấy Nhị Đản nói thì chỉ cảm thấy thổ phỉ còn ở rất xa, hiện giờ đột nhiên nói chúng đang ở gần đây khiến mọi người sợ tới mức mềm oặt cả người.
Trong lòng trưởng thôn cũng căng thẳng, ông ta nghĩ nghĩ rồi để nhóm phụ nữ ở lại, chỉ dẫn theo nhóm đàn ông cao to cầm mấy cây súng lửa rồi thật cẩn thận mà đi về phía Tây Vương Trang.
Vang vọng lên xuống, tiếng khóc của bé gái truyền ra từ trong viện của nhà họ Cao.
"Oa oal"
"Ông nội!"
Cánh cửa của sân nhà họ Cao vốn là một tấm gỗ dày rắn chắc nhưng hiện tại đã mục một nửa, cuối cùng cũng chẳng ngăn được dã thú hay ác nhân, chỉ đứng ở ngoài cửa là có thể nhìn thấy sự hỗn loạn trong sân của nhà họ Cao. Trên cầu thang rải rác lương thực bị giẫãm đạp đến độ không nhìn ra hình dạng ban đầu, trên những tấm gạch nung chỉnh tề còn có vết máu tươi rợn người. Mới chỉ qua một ngày, một gia đình vui vẻ yên bình thịnh vượng đã sụp đổ. Lão Cao nằm trên giường đất với sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tức giận trừng to nhưng cũng chẳng thể nguôi giận.
Khóe miệng ông còn có vết máu đỏ sẫm, lão Cao trong cơn tức giận phun ra máu tươi rồi chết.
Đám thổ phỉ xông vào, vốn dĩ nhà họ Cao không thiếu đàn ông có thể đánh nhau với bọn họ, nhưng họ ăn phải kẹo vừng có tẩm thuốc, mặc dù ăn không nhiều lắm và không đến mức lập tức ngã xuống nhưng cũng chẳng thể đọ lại với người bình thường, họ chỉ có thể liều mạng che chở phụ nữ cùng trẻ con lui vào trong một gian phòng, những tên thổ phỉ này chủ yếu là cướp lương thực, lên lầu xuống lầu cướp hết các nơi trong phòng không còn một mảnh, sau đó nghênh ngang mà rời đi.
Người nhà họ Cao trơ mắt mà nhìn lương thực bị cướp mất, tim phổi sắp muốn nổ tung ra ngoài. Nhưng bọn họ cũng biết nếu đem hai khẩu súng này ra ngoài thì chắc chắn là đi tìm đường chết.
Vốn dĩ lương thực của nhà họ Cao cũng không phải chỉ có ở trên lầu viện mà ở khe núi phía sau viện còn có một cái hang núi bí mật để trữ lương thực, sau khi thổ phỉ đi rồi thì lão Cao vội vàng mang theo Cao Hữu Võ động tác còn nhanh nhẹn đến hang núi trữ lương thực của nhà họ Cao, cuối cùng lại phát hiện sơn động kia vậy mà cũng bị bọn thổ phỉ dọn sạch, chỗ trữ lương thực bí mật này chỉ có hai vợ chồng già bọn họ cùng con trai cả và con trai thứ biết! Nhưng lúc này đi truy cứu ai đã làm lộ bí mật cũng vô ích, trước đó khi lão Cao đánh nhau với thổ phỉ đã ăn một gậy vào. ngực, hy vọng cuối cùng để trông cậy vào cũng chẳng còn nên ông nhổ ra một búng máu rồi ngã thẳng xuống.
Người chủ gia đình không còn, người con trai thứ hai của Cao gia bị thương nặng chưa tỉnh, trong số năm đứa trẻ thì có đến ba đứa bị hạ độc vào trong kẹo vừng mà nằm gục xuống, đó là Đại Lâm, Thạch Lâm và Mộc Lâm. Nhà họ Cao một trời mây đen u ám, vợ thằng hai đánh nhau với vợ thằng cả, bên này vừa mới kéo ra thì bên kia bà nội Đại Lâm thắt cổ tự tử. Mấy anh em đỏ ửng đôi mắt mà chôn hai vợ chồng già vào với phần mộ tổ tiên. Hoàn toàn không có lương thực, nhóm phụ nữ ngậm nước mắt nhặt từng tí lương thực mà bọn thổ phỉ làm rơi vãi trên mặt đất nấu thành cháo loãng làm bữa ăn cho mọi người. Cao Hữu Võ uống xong một chén cháo trong đến mức có thể soi được, cậu ta ném bát xuống đất.
"Anh cả, anh ba, anh tư, em đi tìm con chó Hỉ Vượng đây!"
"Anh cũng đi!"
Khuôn mặt Cao Hữu Đức tái nhợt xanh lét, tròng mắt như thể không di chuyển được mà nhìn thẳng vào mọi người.
Khổng Liên Thúy không dám nói lời nào, trên mặt còn dấu vết bị chị dâu cào cấu.
Không biết, là, là cướp của thôn nào." Mọi người trong thôn nghe xong đều thấy da đầu tê dại, ban đầu nghe thấy Nhị Đản nói thì chỉ cảm thấy thổ phỉ còn ở rất xa, hiện giờ đột nhiên nói chúng đang ở gần đây khiến mọi người sợ tới mức mềm oặt cả người.
Trong lòng trưởng thôn cũng căng thẳng, ông ta nghĩ nghĩ rồi để nhóm phụ nữ ở lại, chỉ dẫn theo nhóm đàn ông cao to cầm mấy cây súng lửa rồi thật cẩn thận mà đi về phía Tây Vương Trang.
Vang vọng lên xuống, tiếng khóc của bé gái truyền ra từ trong viện của nhà họ Cao.
"Oa oal"
"Ông nội!"
Cánh cửa của sân nhà họ Cao vốn là một tấm gỗ dày rắn chắc nhưng hiện tại đã mục một nửa, cuối cùng cũng chẳng ngăn được dã thú hay ác nhân, chỉ đứng ở ngoài cửa là có thể nhìn thấy sự hỗn loạn trong sân của nhà họ Cao. Trên cầu thang rải rác lương thực bị giẫãm đạp đến độ không nhìn ra hình dạng ban đầu, trên những tấm gạch nung chỉnh tề còn có vết máu tươi rợn người. Mới chỉ qua một ngày, một gia đình vui vẻ yên bình thịnh vượng đã sụp đổ. Lão Cao nằm trên giường đất với sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tức giận trừng to nhưng cũng chẳng thể nguôi giận.
Khóe miệng ông còn có vết máu đỏ sẫm, lão Cao trong cơn tức giận phun ra máu tươi rồi chết.
Đám thổ phỉ xông vào, vốn dĩ nhà họ Cao không thiếu đàn ông có thể đánh nhau với bọn họ, nhưng họ ăn phải kẹo vừng có tẩm thuốc, mặc dù ăn không nhiều lắm và không đến mức lập tức ngã xuống nhưng cũng chẳng thể đọ lại với người bình thường, họ chỉ có thể liều mạng che chở phụ nữ cùng trẻ con lui vào trong một gian phòng, những tên thổ phỉ này chủ yếu là cướp lương thực, lên lầu xuống lầu cướp hết các nơi trong phòng không còn một mảnh, sau đó nghênh ngang mà rời đi.
Người nhà họ Cao trơ mắt mà nhìn lương thực bị cướp mất, tim phổi sắp muốn nổ tung ra ngoài. Nhưng bọn họ cũng biết nếu đem hai khẩu súng này ra ngoài thì chắc chắn là đi tìm đường chết.
Vốn dĩ lương thực của nhà họ Cao cũng không phải chỉ có ở trên lầu viện mà ở khe núi phía sau viện còn có một cái hang núi bí mật để trữ lương thực, sau khi thổ phỉ đi rồi thì lão Cao vội vàng mang theo Cao Hữu Võ động tác còn nhanh nhẹn đến hang núi trữ lương thực của nhà họ Cao, cuối cùng lại phát hiện sơn động kia vậy mà cũng bị bọn thổ phỉ dọn sạch, chỗ trữ lương thực bí mật này chỉ có hai vợ chồng già bọn họ cùng con trai cả và con trai thứ biết! Nhưng lúc này đi truy cứu ai đã làm lộ bí mật cũng vô ích, trước đó khi lão Cao đánh nhau với thổ phỉ đã ăn một gậy vào. ngực, hy vọng cuối cùng để trông cậy vào cũng chẳng còn nên ông nhổ ra một búng máu rồi ngã thẳng xuống.
Người chủ gia đình không còn, người con trai thứ hai của Cao gia bị thương nặng chưa tỉnh, trong số năm đứa trẻ thì có đến ba đứa bị hạ độc vào trong kẹo vừng mà nằm gục xuống, đó là Đại Lâm, Thạch Lâm và Mộc Lâm. Nhà họ Cao một trời mây đen u ám, vợ thằng hai đánh nhau với vợ thằng cả, bên này vừa mới kéo ra thì bên kia bà nội Đại Lâm thắt cổ tự tử. Mấy anh em đỏ ửng đôi mắt mà chôn hai vợ chồng già vào với phần mộ tổ tiên. Hoàn toàn không có lương thực, nhóm phụ nữ ngậm nước mắt nhặt từng tí lương thực mà bọn thổ phỉ làm rơi vãi trên mặt đất nấu thành cháo loãng làm bữa ăn cho mọi người. Cao Hữu Võ uống xong một chén cháo trong đến mức có thể soi được, cậu ta ném bát xuống đất.
"Anh cả, anh ba, anh tư, em đi tìm con chó Hỉ Vượng đây!"
"Anh cũng đi!"
Khuôn mặt Cao Hữu Đức tái nhợt xanh lét, tròng mắt như thể không di chuyển được mà nhìn thẳng vào mọi người.
Khổng Liên Thúy không dám nói lời nào, trên mặt còn dấu vết bị chị dâu cào cấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận