[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 166

Chương 166Chương 166
Em suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Em biết lai lịch của anh ta sao?"
Dương Lão Cửu tuổi này nhất định đã là người có gia đình, Xuyên Trụ thật đúng là cái gì cũng nói được!
Xuyên Trụ cười ranh mãnh: "Dương Lão Cửu năm nay 38, ở thôn Đại Nam. Thôn của bọn họ chịu thiên tai nặng nề hơn chúng ta, trong thôn không còn mấy người sống, Dương Lão Cửu đã cưới vợ, sinh được đứa con trai, nhưng vợ anh ta đã chết mấy năm rồi, hiện tại con trai cũng sắp mười sáu mười bảy tuổi!"
Lý Như quả thực quá kinh ngạc: "Chuyện này em đều biết?"
Xuyên Trụ chỉ lo cười hắc hắc: "Vâng, em vừa hỏi thăm hết rồi." Tuy Xuyên Trụ thường bị nói là bói không chính xác, nhưng anh ấy vẫn rất tin tưởng chính mình, lần này anh ấy không chỉ bói, mà còn hỏi thăm cẩn thận, sao có thể tính sai được? Dương Lão Cửu lớn hơn chị mình một hai tuổi, nhìn thân thể là biết thường ngày rất chăm chỉ làm lụng, càng không cần phải nói là còn một đứa con trai, như vậy còn không hợp sao?
Hơn nữa, nếu tướng mạo anh ta thật sự giống như mình bói ra thì còn là một kẻ phú quý, chị mình đi theo Dương Lão Cửu, sau này còn sợ không thể hưởng phúc sao? Chưa kể còn từng cứu Dương Lão Cửu một mạng, Dương Lão Cửu dám bắt nạt chị ấy sao?
Lý Như đều bị tức cười, chỉ đi nhà xí mấy phút mà Xuyên Trụ có thể hỏi thăm được nhiều thế này, còn tính tới trên người cô, thật đúng là thầy bói hai miệng!
"Đi đi đi, đừng nói nhảm nữa, một người qua đường mới quen được mấy ngày, anh ta hai bàn tay trắng, bị bắt làm việc nhọc, còn bị thương thành như vậy, thật không biết có lo cho mình nổi không kìa? Em nghĩ xa quá rồi!"
Hai chị em quay trở lại cửa động, lúc sắp đến cửa động, Lý Như liên tục dặn dò Xuyên Trụ không được nói bậy bạ, cô thực sự không có ý định tìm đối tượng.
Xuyên Trụ ngoài miệng thì đồng ý, nhưng không biết có để trong lòng không.
Bởi vậy sau đó khi thay thuốc và nấu cháo cho Dương Lão Cửu, ánh mắt Lý Như luôn nhìn chằm chằm Xuyên Trụ, sợ anh ấy nói lời không nên nói, mãi cho đến khi hai người ra khỏi cửa động, Lý Như mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Xuyên Trụ nói: "Chị hai, chị đừng nhìn chằm chằm em nữa, em chỉ thuận miệng nói thôi, chị không thích thì quên đi, nhưng mà chúng ta tốn công cứu Dương Lão Cửu, còn mạo hiểm nhiều như vậy!"
Ôi, tuy nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nhưng ở thời đại loạn lạc này, nhà mình còn không đủ ăn, còn phải đi xa trông nom, lo cơm nước cho một người đàn ông không quen biết, tội gì chứ?
Xuyên Trụ nghĩ nếu Dương Lão Cửu không thể làm anh rể anh ấy thì thật tốn công vô ích.
Lý Như cười nói: "Em thử nghĩ xem, những quỷ binh này từ Nam đảo đến thôn chúng ta cướp bảo vật, người trong thôn chúng ta chạy trốn, nhưng chị còn chưa thấy có người nào có bản lĩnh có thể giết được một hai tên quỷ binh đâu, nhưng Dương Lão Cửu người ta có thể! Cái này có tính là anh hùng trong truyện cổ tích không? Cứu được một anh hùng, những lương thực đó không có lãng phí." Xuyên Trụ ngẫm lại rồi gật đầu: "Cũng đúng, đáng tiếc Lão Cao và Cao Hữu Võ đi rồi, nếu hai người đó còn ở đây, có lẽ bọn họ có thể có bản lĩnh đó, những người còn lại đều không được..."
Hai người vội vàng trở về thôn trước khi trời tối, khi đi ngang qua sườn núi phía Tây, họ nghe thấy dưới hang động hầm trú ẩn truyền đến một tiếng khóc.
Lý Như và Xuyên Trụ nhìn nhau: "Chúng ta đi xem một chút?"
Trước đây Lý Như Xuyên Trụ cùng nhà Trương Đồng Tài không thường qua lại, nhưng sau đó, bốn người đầu tiên là trốn trong hang động ở vùng núi phía nam một tháng, sau đó mới thân hơn nhiều, cho nên mới biết hai ngày nay, sức khỏe bà Trương có chút không tốt.
Chị em hai người còn chưa đi tới cửa sân thì đã thấy Triệu Hồng Anh từ trong viện đi ra, tay ôm Tiểu Xuân đang khóc ướt cả mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận