[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 224

Chương 224Chương 224
Nhưng lúc Như Như ngã xuống, đầu bị va chạm, kiên trì đến lúc được cứu rồi lâm vào hôn mê, cũng là phúc lớn mệnh lớn, hôn mê ba ngày ba đêm hiện giờ mới tỉnh lại!
"Ừm, đang hồi phục khá tốt. Có thể trong một tuần nữa cô sẽ được xuất viện."
Bác sĩ xinh đẹp làm xong một loạt kiểm tra cho Lý Như, lập tức chuẩn bị rời đi, mẹ Lý vội vàng đi lên hỏi: "Bác sĩ, trí nhớ của con gái tôi vẫn hơi đứt đoạn, lúc nhớ lúc không, đây có phải là di chứng gì không..."
Đứa nhỏ ngoan này mới đi làm không bao lâu, ngay cả yêu đương cũng chưa từng thử qua, nếu để lại di chứng gì, tương lai tìm đối tượng như thế nào đây?
Giọng bác sĩ xinh đẹp dịu dàng hơn một chút: "Dì không cần gấp gáp, tôi xem những tấm phim này và điện não đồ đều bình thường, hiện tại tình huống bệnh nhân hồi phục rất tốt, sau khi xuất viện yên lặng tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ không có vấn đề gì, nếu người nhà lo lắng thì sau hai tháng có thể đến tái khám."
Mẹ Lý liên tục cảm ơn rồi tiễn bác sĩ đi, quay đầu lại cười tủm tỉm với con gái: "Như Như, cảm giác thế nào? Con có muốn nằm xuống một lát nữa không?"
Lý Như cảm thấy trong bụng trống rỗng đến nỗi hoảng hốt: "Mẹ, có đồ ăn không?"
"Có cóI"
Cha Lý vội vàng từ ngoài cửa đi vào, mở hộp giữ ấm trong tay ra: "Đây là canh gà đương quy nấu ba tiếng đồng hồ, Như Như đến uống một chút đi."
Lý Như dựa vào đầu giường ngồi dậy, đệm sau lưng vô cùng mềm mại, trong phòng bệnh không lạnh không nóng, mẹ lấy một cái bàn nhỏ, cha múc một bát canh gà, canh gà kia nấu không dầu không ngấy, còn mang theo mùi thơm ngát của nấm Khẩu Bắc, vài Sợi gà mềm mại vừa vào miệng đã tan, phía trên còn điểm xuyết kỷ tử đỏ cùng hành hoa dậy mùi xanh mướt, đây không phải sở trường của cha sao?
Cảnh tượng những con người đói đến nỗi bụng dán vào lưng, ăn một cái bánh ngô rau dại bằng bàn tay đã là xa xỉ hiện lên trong đầu cô, trình độ mỹ vị của canh gà này nhất thời lại tăng thêm mấy cấp.
Lý Như uống một mạch như hổ đói hết bát canh, vẫn chưa thỏa mãn, cha Lý vội vàng cười ha ha múc thêm bát thứ hai, mẹ Lý ở bên cạnh thân mật đưa khăn giấy...
Lúc này Lý Như mới có cảm giác chắc chắn cô đã xuyên trở về hiện đại, mình lại được làm công chúa nhỏ đáng yêu của nhà họ Lý!
"Ngon quát" Lý Như khen ngợi tay nghề của cha: "Còn nữa không ạ? Cũng cho chị hai và em ba của con nếm thử..."
"Buổi chiều hai người bọn họ còn phải đi làm, lúc nấy đến giờ nên đã đi trước rồi, còn nói trưa mai lại tới..."
Cha Lý nhìn Lý Như, trong mắt tràn ngập trìu mến: "Ngày mai cha và mẹ con sẽ mang theo nhiều đồ ăn ngon hơn."
Người một nhà đang vui vẻ hòa thuận, thì nghe thấy cửa phòng bệnh khép hờ bị gõ nhẹ hai cái, giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi ở ngoài cửa vang lên: "Chú Lý, dì Trương, nghe nói Lý Như tỉnh rồi, cháu có thể vào thăm Lý Như không ạ?"
Giọng nói này nghe rất quen tai, nhưng Lý Như lại không nhớ ra, đây là ai?
Mẹ Lý ngồi bên giường Lý Như, lại nhanh chóng đứng lên mở cửa, cười tươi như một đóa hoa, tràn đầy nhiệt tình đón người vừa tới vào cửa.
"Là Tiểu Dương à! Cũng không phải, hôm nay con bé vừa tỉnh dậy! Mau vào ngồi đi, mau vào ngồi đi!"
Cha Lý luôn luôn không quá nhiệt tình với người ngoài, thế nhưng cũng vội vàng nhường ghế duy nhất trong phòng bệnh, cười đến xán lạn: "Tiểu Dương mau ngồi đi, con cũng là bệnh nhân màI”
Lý Như vẫn nhìn chằm chằm thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt nhìn thẳng, người này đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân thể thẳng tắp, nhìn qua khoảng một thước tám, tóc rất ngắn, ngón tay dài, khuôn mặt cũng hơi dài, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt không lớn nhưng rất có thần, nếu chỉ nhìn mặt, giá trị nhan sắc cũng chỉ là trung bình, nhưng từ tư thế giơ tay nhấc chân, lại có thể thêm không ít ấn tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận