[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 102
Chương 102Chương 102
Dưới vách đá là một ngôi nhà nhỏ được xây bằng đá, nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng đều đầy đủ*, nào là cối giã, cối nghiền, rồi bàn đá ghế đá đều đặt ở trong trong sân bụi phủ đầy một lớp, trông vào không còn thấy chút hơi người nào.
*Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ: Tuy diện tích nhỏ nhưng công năng đầy đủ, ở đây nghĩa là nhà tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ 8ì.
Vương Toàn Hữu dùng sức mở dây thép ra, biết chắc người nhà này đã đem theo hết những vật đáng tiền đi cả rồi, một nhà ba người kia chạy cũng rõ là nhanhl
Vương Toàn Hữu nhớ lại nửa tháng trước, anh ta đứng ở chỗ này, núp phía sau cái cây, lúc nhìn xuống còn thấy chị họ của anh ta lấy ra một túi lương thực nhỏ cho vào cối giã, anh ta thấy rõ ràng, đó là lúa mạch!
Đám trai ngoại địa như Lưu Lão Xoa chẳng được tích sự gì nhưng làm đồng lại chẳng tiếc sức, đất khai hoang cũng coi thành đất tốt trồng trọt, một ngày chạy mấy chục chuyến ra đồng như cu li, hận không thể ở luôn ngoài đồng, đoán chừng năm trước thu hoạch được không ít lương thực, lúa mạch này nhất định là của năm trước!
Trông thằng nhãi con nhà họ Lưu kia béo tốt như vậy, chắc chắn ở nhà được ăn ngon! Lương thực trong nhà người chị họ này của anh ta, ít cũng phải được mấy trăm cân!
Vốn dĩ anh ta đã chào hỏi với bên kia rồi, đã nói chuyện suốt hai ngày nay, Lưu Lão Xoa một nhà ba người sống biệt lập ở đây, cướp của nhà họ lại chẳng dễ như giết con dê con lợn?
Cho dù có đánh chết cả nhà bọn họ rồi ném vào trong ngọn núi kia thì cũng thần không biết quỷ không hay!
Bên phía đội trưởng Hồng đã đồng ý, bọn họ chỉ cần lương thực, những thứ khác đều là của anh ta!
Vương Toàn Hữu nhìn sân nhà trống không, nghiến chặt răng.
Lúc trước ông nội anh ta sinh được hai người con là bác cả anh ta và cha anh ta.
Nhà bác cả anh ta sinh được một cô con gái, nhà họ Vương bọn họ chỉ có độc một nam đỉnh là anh ta.
Cha anh ta đã nói với bác cả anh ta, sau này anh ta đập chậu* tảo mộ cho bác cả, gia nghiệp của bác cả thuộc về anh ta.
*Đập chậu: Một phong tục trong tang lễ ở một số vùng của Trung Quốc. Khi nâng quan tài lên chuẩn bị đem đi hạ táng thì người ta sẽ đập chiếc chậu đất dùng để đốt giấy tiền vàng mã trong đám tang đi. Việc đập chậu này thường do con trai cả của người chết đảm nhiệm, nếu không có con trai cả thì do cháu trai cả làm, không có cháu trai cả thì có thể để con trai thứ làm, nếu trong nhà không có con trai thì có thể để cháu trai (con của anh, em mình) hoặc con rể làm. Nhưng từ khi đám trai ngoại địa Lưu Lão Xoa này đến Tây Vương Trang, bằng lòng ở rể thì bác anh ta lại sinh lòng khác. Tuy cha mẹ anh ta đã mấy lần đưa anh ta đến làm ầm ï, cuối cùng chị họ anh ta kén rể bất thành, xem như được gả đi, Lưu Lão Xoa cũng không được ở trong nhà họ Vương của anh ta, nhưng hai vợ chồng bác cả anh ta chẳng phải vẫn len lén đem đồ trong nhà đi cho cả nhà Lưu Lão Xoa sao? Anh ta nhớ rõ nhà bác cả có không ít đồng bạc và trang sức bằng bạc cất dưới đáy rương, cuối cùng lúc tống cổ bác trai và bác gái đi, anh ta đã vội chiếm lấy căn phòng, lục lọi khắp nơi, đào đất khoét tường mới moi ra được mấy thứ chẳng đáng giá là bao, bảy tám đồng bạc, hai cái vòng tay ghẻ? Bảo là đem đi khám bệnh hết rồi, lừa con nít chắc?
Chắc chắn là giấu diếm đem cho nhà chị họ hết rồi!
Nếu không một nhà sống biệt lập như bọn họ sao lại có thể sống tốt như vậy được?
Anh ta đã muốn cướp lại những thứ vốn dĩ nên thuộc về mình kia từ lâu rồi!
Con trai nhà họ Lưu cũng đã trưởng thành, nếu không có lần này, anh ta muốn lật đổ nhà họ Lưu, lấy lại những thứ kia cũng chẳng thể dễ như vậy!
Dưới vách đá là một ngôi nhà nhỏ được xây bằng đá, nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng đều đầy đủ*, nào là cối giã, cối nghiền, rồi bàn đá ghế đá đều đặt ở trong trong sân bụi phủ đầy một lớp, trông vào không còn thấy chút hơi người nào.
*Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ: Tuy diện tích nhỏ nhưng công năng đầy đủ, ở đây nghĩa là nhà tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ 8ì.
Vương Toàn Hữu dùng sức mở dây thép ra, biết chắc người nhà này đã đem theo hết những vật đáng tiền đi cả rồi, một nhà ba người kia chạy cũng rõ là nhanhl
Vương Toàn Hữu nhớ lại nửa tháng trước, anh ta đứng ở chỗ này, núp phía sau cái cây, lúc nhìn xuống còn thấy chị họ của anh ta lấy ra một túi lương thực nhỏ cho vào cối giã, anh ta thấy rõ ràng, đó là lúa mạch!
Đám trai ngoại địa như Lưu Lão Xoa chẳng được tích sự gì nhưng làm đồng lại chẳng tiếc sức, đất khai hoang cũng coi thành đất tốt trồng trọt, một ngày chạy mấy chục chuyến ra đồng như cu li, hận không thể ở luôn ngoài đồng, đoán chừng năm trước thu hoạch được không ít lương thực, lúa mạch này nhất định là của năm trước!
Trông thằng nhãi con nhà họ Lưu kia béo tốt như vậy, chắc chắn ở nhà được ăn ngon! Lương thực trong nhà người chị họ này của anh ta, ít cũng phải được mấy trăm cân!
Vốn dĩ anh ta đã chào hỏi với bên kia rồi, đã nói chuyện suốt hai ngày nay, Lưu Lão Xoa một nhà ba người sống biệt lập ở đây, cướp của nhà họ lại chẳng dễ như giết con dê con lợn?
Cho dù có đánh chết cả nhà bọn họ rồi ném vào trong ngọn núi kia thì cũng thần không biết quỷ không hay!
Bên phía đội trưởng Hồng đã đồng ý, bọn họ chỉ cần lương thực, những thứ khác đều là của anh ta!
Vương Toàn Hữu nhìn sân nhà trống không, nghiến chặt răng.
Lúc trước ông nội anh ta sinh được hai người con là bác cả anh ta và cha anh ta.
Nhà bác cả anh ta sinh được một cô con gái, nhà họ Vương bọn họ chỉ có độc một nam đỉnh là anh ta.
Cha anh ta đã nói với bác cả anh ta, sau này anh ta đập chậu* tảo mộ cho bác cả, gia nghiệp của bác cả thuộc về anh ta.
*Đập chậu: Một phong tục trong tang lễ ở một số vùng của Trung Quốc. Khi nâng quan tài lên chuẩn bị đem đi hạ táng thì người ta sẽ đập chiếc chậu đất dùng để đốt giấy tiền vàng mã trong đám tang đi. Việc đập chậu này thường do con trai cả của người chết đảm nhiệm, nếu không có con trai cả thì do cháu trai cả làm, không có cháu trai cả thì có thể để con trai thứ làm, nếu trong nhà không có con trai thì có thể để cháu trai (con của anh, em mình) hoặc con rể làm. Nhưng từ khi đám trai ngoại địa Lưu Lão Xoa này đến Tây Vương Trang, bằng lòng ở rể thì bác anh ta lại sinh lòng khác. Tuy cha mẹ anh ta đã mấy lần đưa anh ta đến làm ầm ï, cuối cùng chị họ anh ta kén rể bất thành, xem như được gả đi, Lưu Lão Xoa cũng không được ở trong nhà họ Vương của anh ta, nhưng hai vợ chồng bác cả anh ta chẳng phải vẫn len lén đem đồ trong nhà đi cho cả nhà Lưu Lão Xoa sao? Anh ta nhớ rõ nhà bác cả có không ít đồng bạc và trang sức bằng bạc cất dưới đáy rương, cuối cùng lúc tống cổ bác trai và bác gái đi, anh ta đã vội chiếm lấy căn phòng, lục lọi khắp nơi, đào đất khoét tường mới moi ra được mấy thứ chẳng đáng giá là bao, bảy tám đồng bạc, hai cái vòng tay ghẻ? Bảo là đem đi khám bệnh hết rồi, lừa con nít chắc?
Chắc chắn là giấu diếm đem cho nhà chị họ hết rồi!
Nếu không một nhà sống biệt lập như bọn họ sao lại có thể sống tốt như vậy được?
Anh ta đã muốn cướp lại những thứ vốn dĩ nên thuộc về mình kia từ lâu rồi!
Con trai nhà họ Lưu cũng đã trưởng thành, nếu không có lần này, anh ta muốn lật đổ nhà họ Lưu, lấy lại những thứ kia cũng chẳng thể dễ như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận