[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 85
Chương 85Chương 85
Tới lúc ấy, ba mẹ con cô chỉ có thể đi tới Nam Lĩnh.
Hy vọng cả nhà nhà họ Đoàn đều bình an vô sự.
Lý Như sắp xếp gọn gàng lại từng khúc củi khô đã bổ rồi đốt một ngọn lửa nhỏ. Tiểu Lan và Miên Hoa, còn có con gái Tiểu Kiển của hàng xóm đều vây quanh Lý Như, bọn họ ngồi thành một nhóm.
Hai ngày nay dường như đều dành thời gian ở trước và sau nhà, Lý Như cố gắng nhớ lại những kỹ năng sinh tồn mà cô từng nhớ rõ. Thừa dịp con cái đều ở đây cả, cô phổ cập khoa học cho bọn nhóc một chút. Nếu chẳng may tương lai gặp phải thời điểm nguy cấp thì cũng có thêm cách để tự bảo vệ tính mạng.
Ngọn lửa bùng lên cao rồi lại xuống thấp, Lý Như dùng khúc củi khô đè nó xuống, bỏ mảnh sắt đã chuẩn bị từ trước vào trong đống lửa.
Những đứa con của cô vô cùng cẩn thận đưa lá khô đã chuẩn bị xong qua đó, phía trên là đống trứng nhỏ màu trắng cùng kích cỡ với hạt gạo, đây là trứng kiến mà bọn họ đào được ở trong bùn đất tại vườn rau của nhà Lý Như! Đào tổ kiến lên rồi phơi nó dưới ánh mặt trời một lúc, kiến sẽ chạy đi hết và để lại trứng.
"Mẹ ơi cái này có vị gì thế ạ? Ăn có ngon không?"
Lá gan của Tiểu Lan rất lớn, cực kỳ hứng thú mong đợi được nếm thử hương vị. Hai đứa bé khác thì lại nhát gan, con mắt cái mũi đều không tự chủ được mà nhăn lại.
Ặc, trứng mà kiến đẻ ra làm sao có thể ăn được chứ?
Lý Như vừa mới đặt trứng kiến lên ngọn lửa, còn chưa kịp trả lời thì đã có vài đứa bé trai cười hi hi ha ha chạy tới.
Là mấy thiếu niên của thôn Cốc Đôi, chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ, đang trong giai đoạn ngang ngược khó bảo. Mấy ngày nay người lớn giám sát chúng không cho chạy ra bên ngoài chơi, nhưng chúng thì không thể ngày nào cũng ở trong thôn được. Đúng lúc này chúng thấy thím Nhị Mai mỗi ngày đều đưa hội Tiểu Lan ra ruộng khám phá mấy chuyện mới lạ, đôi khi còn có thể kiếm được thức ăn, nhưng không phải ngày nào mấy cậu bé cũng tới nhà Lý Như.
Đại Trụ, Nhị Đản và Tiểu Xuân mỗi đứa đều cầm trong tay một chùm hình con sâu được cột bằng lá cỏ, có đủ loại hình thù trông vô cùng kỳ quặc."Thím, thím xem thử xem cái này có ăn được không?"
Lá gan của mấy cậu bé rất lớn, bởi vì đói bụng đã lâu nên chỉ cần nhìn thấy mùi thơm ngào ngạt của thức ăn thì mấy cậu bé lập tức không còn sợ vất vả và phiền toái nữa.
Từ khi Lý Như cho mấy cậu bé nếm thử ốc sên, mấy cậu bé cứ như thể nhìn thấy cánh cửa của thế giới mới mở ra vậy. Cả thôn chuyển sang bắt cái này lấy cái kia, chỉ cần nhìn thấy thì đều sẽ bắt đến cho bọn họ.
Nào là dế mèn, rết, bọ cạp, bọ ngựa, bọ hung... Thậm chí còn có tuyến trùng* khiến mọi người buồn nôn!
*Tuyến trùng: Đây thực tế là động vật không xương sống, thuộc ngành Giun tròn.
Tự mình mở lớp học, dù nước mắt có rưng rưng thì cũng phải giảng cho xong. Lý Như chịu đựng sự ghê tởm, căng da đầu nói cho bọn họ biết loại nào có thể ăn, loại nào không thể, còn nói thêm cách xử lý sâu.
Nhưng đám sâu đó nhìn quá ghê tởm. Có điều sau khi cắt đầu, xử lý sạch sẽ rồi đặt lên lửa nướng chín thì hương vị... Cũng không tệ lắm! Lý Như cảm thấy nếu bản thân có thể xuyên về hiện đại, nói không chừng cũng có thể tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã được rồi."Trời ơi, chị Nhị Mai, chị gọi một đám con nít tới đây ăn vụng thế này sao?" "Nhị Đản, mẹ cháu kêu cháu về nhà nhanh đi kìa!"
Không có việc làm, Trương Hồng Hà thường xuyên đến chỗ Lý Như hơn, đôi khi còn đúng lúc bắt gặp cô đang ăn côn trùng. Trương Hồng Hà vừa ngửi thấy mùi là đã thèm đến hoảng hốt nhưng cứ chần chừ không dám cho vào miệng. Đứng một bên nói to nói nhỏ, vô cùng hứng thú mà hỏi thăm hương vị.
Nhưng khi nhìn thấy bọn trẻ ăn vui vẻ, Trương Hồng Hà lại mở miệng khiến người ta mất hứng thú.
Tới lúc ấy, ba mẹ con cô chỉ có thể đi tới Nam Lĩnh.
Hy vọng cả nhà nhà họ Đoàn đều bình an vô sự.
Lý Như sắp xếp gọn gàng lại từng khúc củi khô đã bổ rồi đốt một ngọn lửa nhỏ. Tiểu Lan và Miên Hoa, còn có con gái Tiểu Kiển của hàng xóm đều vây quanh Lý Như, bọn họ ngồi thành một nhóm.
Hai ngày nay dường như đều dành thời gian ở trước và sau nhà, Lý Như cố gắng nhớ lại những kỹ năng sinh tồn mà cô từng nhớ rõ. Thừa dịp con cái đều ở đây cả, cô phổ cập khoa học cho bọn nhóc một chút. Nếu chẳng may tương lai gặp phải thời điểm nguy cấp thì cũng có thêm cách để tự bảo vệ tính mạng.
Ngọn lửa bùng lên cao rồi lại xuống thấp, Lý Như dùng khúc củi khô đè nó xuống, bỏ mảnh sắt đã chuẩn bị từ trước vào trong đống lửa.
Những đứa con của cô vô cùng cẩn thận đưa lá khô đã chuẩn bị xong qua đó, phía trên là đống trứng nhỏ màu trắng cùng kích cỡ với hạt gạo, đây là trứng kiến mà bọn họ đào được ở trong bùn đất tại vườn rau của nhà Lý Như! Đào tổ kiến lên rồi phơi nó dưới ánh mặt trời một lúc, kiến sẽ chạy đi hết và để lại trứng.
"Mẹ ơi cái này có vị gì thế ạ? Ăn có ngon không?"
Lá gan của Tiểu Lan rất lớn, cực kỳ hứng thú mong đợi được nếm thử hương vị. Hai đứa bé khác thì lại nhát gan, con mắt cái mũi đều không tự chủ được mà nhăn lại.
Ặc, trứng mà kiến đẻ ra làm sao có thể ăn được chứ?
Lý Như vừa mới đặt trứng kiến lên ngọn lửa, còn chưa kịp trả lời thì đã có vài đứa bé trai cười hi hi ha ha chạy tới.
Là mấy thiếu niên của thôn Cốc Đôi, chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ, đang trong giai đoạn ngang ngược khó bảo. Mấy ngày nay người lớn giám sát chúng không cho chạy ra bên ngoài chơi, nhưng chúng thì không thể ngày nào cũng ở trong thôn được. Đúng lúc này chúng thấy thím Nhị Mai mỗi ngày đều đưa hội Tiểu Lan ra ruộng khám phá mấy chuyện mới lạ, đôi khi còn có thể kiếm được thức ăn, nhưng không phải ngày nào mấy cậu bé cũng tới nhà Lý Như.
Đại Trụ, Nhị Đản và Tiểu Xuân mỗi đứa đều cầm trong tay một chùm hình con sâu được cột bằng lá cỏ, có đủ loại hình thù trông vô cùng kỳ quặc."Thím, thím xem thử xem cái này có ăn được không?"
Lá gan của mấy cậu bé rất lớn, bởi vì đói bụng đã lâu nên chỉ cần nhìn thấy mùi thơm ngào ngạt của thức ăn thì mấy cậu bé lập tức không còn sợ vất vả và phiền toái nữa.
Từ khi Lý Như cho mấy cậu bé nếm thử ốc sên, mấy cậu bé cứ như thể nhìn thấy cánh cửa của thế giới mới mở ra vậy. Cả thôn chuyển sang bắt cái này lấy cái kia, chỉ cần nhìn thấy thì đều sẽ bắt đến cho bọn họ.
Nào là dế mèn, rết, bọ cạp, bọ ngựa, bọ hung... Thậm chí còn có tuyến trùng* khiến mọi người buồn nôn!
*Tuyến trùng: Đây thực tế là động vật không xương sống, thuộc ngành Giun tròn.
Tự mình mở lớp học, dù nước mắt có rưng rưng thì cũng phải giảng cho xong. Lý Như chịu đựng sự ghê tởm, căng da đầu nói cho bọn họ biết loại nào có thể ăn, loại nào không thể, còn nói thêm cách xử lý sâu.
Nhưng đám sâu đó nhìn quá ghê tởm. Có điều sau khi cắt đầu, xử lý sạch sẽ rồi đặt lên lửa nướng chín thì hương vị... Cũng không tệ lắm! Lý Như cảm thấy nếu bản thân có thể xuyên về hiện đại, nói không chừng cũng có thể tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã được rồi."Trời ơi, chị Nhị Mai, chị gọi một đám con nít tới đây ăn vụng thế này sao?" "Nhị Đản, mẹ cháu kêu cháu về nhà nhanh đi kìa!"
Không có việc làm, Trương Hồng Hà thường xuyên đến chỗ Lý Như hơn, đôi khi còn đúng lúc bắt gặp cô đang ăn côn trùng. Trương Hồng Hà vừa ngửi thấy mùi là đã thèm đến hoảng hốt nhưng cứ chần chừ không dám cho vào miệng. Đứng một bên nói to nói nhỏ, vô cùng hứng thú mà hỏi thăm hương vị.
Nhưng khi nhìn thấy bọn trẻ ăn vui vẻ, Trương Hồng Hà lại mở miệng khiến người ta mất hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận