[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 183

Chương 183Chương 183
Cô phát hiện ra không phải tên nhóc kia không được, mà là trong nhà đó mẹ chồng rất có uy quyền, tính tình mềm yếu như Miên Hoa, nếu gả đi cô ấy nhất định sẽ bị ức hiếp, có thể sẽ dẫn đến bi kịch.
Cuối cùng, sau khi cẩn thận quan sát, một ngày nọ, cô thấy Tiểu Quang và Đại Lâm đang làm đồ gỗ, tuy chỉ là một chiếc ghế dài nhỏ nhưng Tiểu Quang đã khéo léo trau chuốt những hoa văn lượn sóng ở các cạnh, trông rất cao cấp.
Đột nhiên trong tâm trí cô nhớ về thời hiện đại, nhớ đến gia đình của một người đồng hương mà cô biết.
Gia đình đó với gia đình Lý Như không qua lại nhiều, nhưng họ vẫn biết đến nhau, người ta nói rằng tổ tiên của họ đã chạy nạn từ Hà Đông đến thôn Cốc Đôi khi còn là thiếu niên, họ được người dân thôn Cốc Đôi thu nhận và sống qua nạn đói.
Mặc dù thời đó rất nghèo, nhưng cậu ấy thông minh và dũng cảm, sau khi nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập, nhà máy gỗ trong thị trấn đã tuyển công nhân, chàng trai trẻ tình nguyện đến đó, kết quả là bốn người đã được tuyển dụng trong số hàng chục người, cậu thanh niên này là một trong số họ, bởi vì khi còn trẻ cậu ấy bị bệnh trên đầu không mọc tóc, người khác gọi cậu ấy là Tiểu Quang, khi cậu ấy già, được gọi là Lão Quang...
Hóa ra Tiểu Quang là ông cố của gia đình đó.
Lại nói, thời đó có thể ra khỏi thôn đi làm công nhân, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đến đỏ mắt đâu!
Không có mẹ chồng, công việc cũng ổn... Lý Như cho rằng đây là cuộc hôn nhân phù hợp nhất với Miên Hoa mà cô có thể tìm ra.
Tình cờ cô thấy Miên Hoa và Tiểu Quang nói chuyện khá hợp nên đã nói chuyện với cháu trai của mình, hỏi ý kiến cả hai bên và hứa hôn cho hai người họ, vì cuộc sống trong thôn rất khó khăn, đây chỉ là một cuộc đính hôn, chỉ có Lý Như, Xuyên Trụ và gia đình cháu trai của cô dùng bữa cùng nhau, chuyện này coi như là đã định xong rồi.
Trương Hồng Hà như bị đóng băng.
Khi làm bà mối, cô ta không chắc Lý Như sẽ đồng ý, nhưng cô ta không ngờ Lý Như lại hứa hôn con gái mình với Tiểu Quang, một người ngoài thôn?
Cậu ấy đến đây như là một kẻ ăn xin, một viên gạch cũng không có, ở nhờ trong nhà của Lý Tỏa Trụ, một cậu thanh niên nghèo khó như vậy chỉ có thể ở rể, nhưng Miên Hoa cũng không phải là con ruột, không thể để cậu ấy đến ở rể, còn có Tiểu Lan và Đại Lâm!
Lý Như không phải đang làm càn đó chứ?
"Cái gì? Tiểu Quang? Chị Nhị Mai, chị đang cùng đường lạc hướng sao? Tiểu Quang kia chỉ là rơm rạ, cái rắm cũng không có, chỉ có một cái đầu trọc, nhìn thế nào cũng xấu, con gái không có nơi nào gửi gắm, chị cũng không thể gả con bé cho thằng nhóc đó được?"
Trương Hồng Hà suýt chút nữa không kìm được nhảy dựng lên, hai mắt mở to, trong miệng lảm nhảm như đạn pháo.
Lý Như mỉm cười: "Tôi thích những chàng trai trẻ tốt bụng, giỏi giang và không có mẹ chồng cần phải cung phụng. Miên Hoa nhà tôi không thể chịu thiệt thòi được."
"Không thể chịu thiệt thòi? Ngay cả cái động nát để ở cũng không có, còn không thiệt thòi cho được? Tôi cảm thấy sau này sẽ khổ cực lắm!"
Lý Như nghe xong vui vẻ hơn: "Nếu không tin, chúng ta hãy chờ xem mười năm nữa Miên Hoa nhà tôi sẽ ra sao?"
Mùa xuân tươi đẹp, sông Khúc Thủy vui mừng chảy về phía đông, trên sườn đồi hai bên thung lũng, hoa cỏ đua nhau khoe sắc.
Cả hai thở phào nhẹ nhõm khi đã đi qua con đường mòn ngoằn ngoèo từ trong núi đến chân dốc.
Người đàn ông đi phía trước kéo chiếc khăn trắng quanh cổ, lau mồ hôi, quay lại nhìn người bạn đồng hành phía sau.
"Những thôn này nằm sâu trong núi, là những thôn nằm ở phía đông Hà Tây của chúng tôi. Nếu đi xa hơn, đó là vùng Hà Đông. Sau khi vượt qua Hà Đông và đi lên đỉnh núi, sẽ tìm thấy thôn Cốc Đôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận