[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 187

Chương 187Chương 187
Nếu nói bọn họ đến thu thuế trên đầu người hay gì đó, Vương Lão Mậu còn tin hơn.
Nhưng hai người này mặt mày hiền từ, nghe nói họ trọ tại nhà Lý Xuyên Trụ, còn góp đồ ăn, hình như không phải kẻ xấu, đồng chí Hứa nói muốn mượn dùng sân của ngôi miếng đổ nát đầu thôn để tuyên truyền cho mọi người chủ trương chính sách mới của đảng, Vương Lão Mậu nghĩ một lúc rồi cũng gât đầu đồng ý.
Hai người ở trong thôn ba ngày, ban ngày đi từ nhà này sang nhà khác, gần như đi thăm hết các nhà trong thôn, buổi tối kể chuyện cho mọi người nghe trên sân miếu đầu làng.
Chưa nói đến đồng chí Kỷ, đồng chí Hứa kể cho dân làng nghe những câu chuyện về huyện Thấm Thành, ví dụ như gia đình ông lão kia đã xảy ra tai họa gì, bị địa chủ hãm hại như thế nào, tại sao lại gặp đám quỷ binh Nam Đảo, ví dụ như đàn ông trong nhà đầu quân đi lính, sau đó đánh bại quân binh Nam Đảo ra sao, cùng các đồng chí đồng đội về quê tăng gia sản xuất như thế nào...
Còn hay hơn là tuồng kịch!
Trước đây khi chưa có nạn đói, trong thôn có việc hiếu hỉ gì đều sẽ mời một đoàn kịch về hát hai ngày, vở kịch rất hay, cũng là vở hát sênh của Thấm Thành, nhưng gần đây có một số từ không nghe rõ, thứ hai là những vở kịch đó cứ lặp đi lặp lại, người biết xem thì thích thú, người trẻ thì chỉ xem cho vui thôi, nhưng lời của đồng chí Hứa đều là tiếng địa phương, nội dung cũng là về những chuyện trong nhà nông dân chúng ta, người lớn hay trẻ em đều có thể hiểu được, nói đến câu chuyện bi thảm của gia đình ông lão nông dân, ai mà không lau nước mắt? Nói đến việc đuổi quân Nam Đảo đi, bọn phản tặc bị xử lý, ai mà không vỗ tay tỏ ý vui mừng, hoan hô nói xứng đáng?
Hơn nữa, trong câu chuyện, thôn làng đó trở nên tốt đẹp như thế, trong thôn, bất kể là già trẻ gái trai, ai ai cũng có tổ chức. Trẻ em là thiếu niên đoàn, thanh niên là đoàn thanh niên dân quân, phụ nữ thì có hội phụ nữ, các đoàn, hiệp hội này đều thuộc sự quản lý của ủy ban thôn, chỉ cần là người trong tổ chức, gặp khó khăn gì, đều có thể xin tổ chức giúp đỡ, quả thực là quá thần kỳ rồi đó!
Trẻ em, thanh niên đều đã háo hức muốn thử sức, ngửa cổ chờ đồng chí Hứa nói, đợi đến khi lực lực lượng dân quân, đoàn thanh niên trong thôn được thành lập thì phải nhanh tay đăng ký, cũng có thể như trong câu chuyện vậy, oai hùng diệt kẻ xấu và bè lũ phản bội, còn có thể được tất cả mọi người ở quê ca ngợi, trở thành anh hùng chiến đấu!
Những thanh niên trai tráng thường trực trong thôn vẫn đang chần chừ, do dự... Điều này tốt thì tốt thật, nhưng ai biết thực tế sẽ như thế nào?
Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên ngôi làng nhỏ nằm sâu trong khe núi gần trắm năm này lại tiếp xúc một cách gần gũi với người của chính quyền như vậy.
Đồng chí Hứa và đồng chí Kỷ ở lại đây ba ngày, đến ngày thứ tư thì rời đi, trước khi đi, đồng chí Hứa còn gọi Xuyên Trụ đưa anh ấy đến nhà Lý Như một chuyến.
"Đây là đồng chí Dương bảo tôi đưa cho chị. Đồng chí Dương nói những thứ này không đáng giá, nhưng quý ở tấm lòng, chờ đánh trận xong sẽ về thôn cảm ơn chị đã cứu mạng."
Đồng chí Hứa lấy ra một túi muối, một túi đường nâu và một túi kẹo lớn cho trẻ em.
Một món quà như vậy nếu ở thời hiện đại thì trông có vẻ rất keo kiệt, nhưng ở thôn Cốc Đôi lúc này thì quả thực là một món quà quan trọng.
Lý Như lễ phép nói vài câu rồi nhận lấy.
Cô thuận tiện hỏi tình hình gần đây của Dương Lão Cửu, nhưng đồng chí Hứa lại nói qua loa lấy lệ, nói đông nói tây, nhất quyết không tiết lộ bất kỳ thông tin cụ thể nào về Dương Lão Cửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận