[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 69

Chương 69Chương 69
Hai chị em đang đi bộ trên đường lớn, một bên muốn nhắc nhở Lưu Lão Xoa, một bên muốn đi gặp cả nhà ông cố ngoại, bước chân của ai cũng rất nhanh, từ thôn Cốc Đôi đến thôn Tiểu Cao phải mất gần một giờ đi bộ. Lúc Lý Như đi ra ngoài đã gọi Tiểu Lan và Miên Hoa quay về trông nhà, đây là thời buổi thiếu ăn thiếu mặc nên phải trông chừng nhà cửa nghiêm ngặt hơn.
Khi đi được khoảng hai mươi phút, xuống dốc là đến Tây Vương Trang, Lý Như không có tâm trạng nhìn đông ngó tây, còn ánh mắt Xuyên Trụ thì cứ đảo qua đảo lại, anh ấy ngoảnh lại nói với Lý Như.
“Chị hai, chị nhìn trong mương đào kia xem, có phải là Song Quý không?"
Ánh mắt Lý Như nhìn theo hướng Xuyên Trụ nói, quả nhiên nhìn thấy một con mương đào cách đường lớn hai ba trắm bước, có một vài người đang mải mê bắt châu chấu ở đó, một người trong số những người đó không phải là Song Quý sao? Song Quý đã ở Tây Vương Trang được gần một tháng rồi, nhìn cậu ta giống như biến thành một người khác vậy.
Ban đầu so với những người cùng tuổi thì Song Quý cao hơn một cái đầu, quần áo của cậu ta luôn do Lý Mai sắm sửa, cho dù không phải là đồ mới gì nhưng cũng rất vừa văn và sặc sỡ. Song Quý không thường xuyên ra đồng nên khuôn mặt nhỏ đó vừa khéo được chăm sóc rất tốt, cộng với việc Lý Mai nghĩ rằng không phải ruột thịt nên không dám quản, Song Quý được chiều chuộng đến sinh hư, mỗi bước chân sinh ra gió, hai mắt ngước đến trời... nhưng bây giờ thì?
Khuôn mặt đã gầy đi một vòng, thần sắc cũng ảm đạm, thắt lưng co lại, quần áo mặc trên người cũng chẳng chịt chắp vá, ống tay áo và ống quần cũng bị cắt ngắn đi, giống hệt như những người Hà Tây vừa nối gót nhau đến Hà Đông để xin ăn.
Dường như Song Quý cũng có cảm giác như có người đang nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy hóa ra là mẹ nuôi nên ngẩn cả người.
Chú nhỏ Tam Nga đứng bên cạnh nhìn thấy thì kéo Song Quý một cái, nháy mắt ra hiệu với cậu ta.
"Song Quý, nhất định là mẹ cậu đến để đưa cậu về nhà. Trước tiên, nếu cậu quay về rồi phải để mẹ cậu mang lương thực trả lại những ngày tháng cậu ăn ở nhà tôi..."
Khuôn mặt Song Quý lạnh lùng, đảo mắt, cố tình quay lưng lại.
"Không về, không phải lần trước chú Toàn Hữu đã nói rồi sao, chú ấy có thể tìm việc cho chúng ta ở trong thành phố, đợi lần này chú ấy quay về thì chúng ta theo chú ấy vào trong thành phố!"
Xem như cậu ta thông minh, không phải cha mẹ ruột thì không thể trông mong gì!
Cậu ta và mẹ kế không gần gũi, dì ba này cũng là tự khoe khoang, cậu ta đã từng sống ở nhà dì ba... còn không tốt đẹp bằng sống ở thôn Cốc Đôi.
Mỗi ngày gà chưa gáy đã phải dậy, ăn còn không bằng lợn, mệt như một con chó vậy!
Còn chưa nói đến trước mắt đang có dịch châu chấu, mùa vụ thì khỏi phải bàn đến, vậy nên mụ già nhà dì ba còn không phải càng giở trò xấu xa hơn sao, cậu ta cũng không muốn ở lại Tây Vương Trang này nữa.
May thay khi cậu ta sống ở Tây Vương Trang nhận ra được chú Toàn Hữu là người có năng lực ở Tây Vương Trang, nhưng chú Toàn Hữu đang làm công ở trong thành phố. Lần trước đi hóng mát ở ngay lối vào thôn Tây Vương Trang, cả một lũ trẻ bọn họ đều vây quanh chú Toàn Hữu để nghe chú ấy kể trong thành phố có những thứ mới mẻ gì. Chú Toàn Hữu vỗ ngực nói chỉ cần sẵn sàng làm việc thì chú ấy có thể đưa người vào thành phố làm công.
Mấy ngày trước, chú Toàn Hữu vừa dẫn theo một cô gái đi, khi cô gái ấy quay về đã đưa cho cha mẹ mình một đống bạc, nói rằng đó là tiền lương nửa năm đầu tiên của mình.
Cậu ta cũng đã lén lút đi tìm chú Toàn Hữu nói rằng cậu ta cũng muốn vào thành phố, còn khéo léo hứa hẹn rằng nếu được trả công sẽ tặng cho chú Toàn Hữu một món quà cảm ơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận