[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 194
Chương 194Chương 194
Ai ngờ vừa ngủ dậy, Hương Thảo nói chân mình không nhúc nhích được, bà quan sát một lúc lâu, cô ấy cũng không giống giả bộ, nếu chân không thể nhúc nhích, thì không phải thành người tàn tật sao? Còn làm việc kiểu gì? Sinh con kiểu gì?
Quế Hoa tuy rằng là được gọi là người đỡ đẻ chuyên nghiệp, nhưng thật ra không biết chút kiến thức y học nào, bà ta thì có cách gì chứ?
Trong lòng bà ta nghi ngờ, sao hôm qua còn không sao, đến hôm nay chân lại có chuyện rồi?
Bà ta nghỉ ngờ, kiểm tra thử, véo vào Hương Thảo hai nhát.
Sức của bà ta như thế nào, bà ta biết rõ, con cái nhà bà ta đều sợ bị bà ta đánh. Ba đầu ngón tay vặn vào thịt, còn quay một vòng, ai nha, đau biết bao nhiêu, đau đến kêu oang oang là chuyện thường tình.
Hương Thảo lại như không có cảm giác gì, trong lòng Quế Hoa hãng một tiếng, hoảng loạn lui về sau hai bước.
"Ai nha! Đây, đây thật đúng là!"
"Vợ nhà anh quý hóa quá, sinh con thôi mà đau chân có vấn đề được? Cái này tôi chưa gặp bao giờ, tôi là bà đỡ, không phải bác sĩ, bệnh này tôi chưa từng gặp bao giờ, à, nhà tôi còn có chút chuyện chưa làm xong, mẹ Lão Đăng à, bà cũng đừng nóng vội, nếu không được thì xuống Hà Đông tìm bác sĩ khám cho Hương Thảo xem, tôi về đây nha, mẹ Lão Đăng không cần tiễn tôi, chữa cho con dâu quan trọng hơn! Không cần tiến! Không cần tiễn!"
Quế Hoa nói một tràng dài, người đã ra đến tận cửa, rồi đi ra cổng, sau đó biến mất bằng tốc độ không thua mấy người phụ nữ trẻ chút nào, làm gì còn chút lão luyện vững vàng nào khi tới cùng Lão Đăng hôm qua?
“AI...”
Đến khi Lão Đăng phản ứng kịp, muốn đi cản bà ta lại, thì đã sớm không thấy bóng dáng bà ta đâu nữa rồi.
"Sao lại đi rồi?"
Mẹ anh ấy tức giận nói: "Cô ta không biết chữa bệnh, không đi thì làm gì?"
Lão Đăng nói: "Nhưng vẫn chưa lấy trứng gà và bột ngô mà."
Mấy năm nay mùa màng tốt hơn một chút, lúc bà đỡ tới đều sẽ lấy năm quả trứng gà, năm cân bột ngô.
Mẹ anh ấy càng tức giận: "Lấy cái gì mà lấy! Nếu không phải do cô ta, Hương Thảo chưa chắc đã bị bệnh ở chân!"
Nếu không phải bà thấy dáng vẻ ung dung nhẹ nhàng của Quế Hoa, Hương Thảo cũng sinh con nhanh chóng, đứa bé cũng không phải chịu nhiều dày vò, nên yên tâm rồi, đêm qua không sang xem thế nào sao?
Lão Đăng há miệng thở dốc, không nói nên lời, một mông ngồi ở ngạch cửa, buồn bực vò tóc.
Vò đầu bứt tóc một lúc, Lão Đăng lập tức đứng lên, chạy như bay vào phòng ngủ, lục tung một trận, rồi ra ngoài, mẹ anh ấy gào lên: "Con điên rồi à?"
Lão Đăng lại vọt vào phòng Hương Thảo: "Hương Thảo đừng sợ, anh xuống Hà Đông tìm bác sĩ cho em! Đôi chân này của em, chắc chắn có thể chữa khỏi!"
Tin tức Hương Thảo sinh con bị bệnh nặng, biến thành người liệt, cho dù lúc Quế Hoa về thôn, thái độ khác thường, không hé ra một chữ, thì hai ba ngày sau cũng truyền tới thôn Cốc Đôi.
Những người phụ nữ trong thôn này sinh con, thai chết trong bụng có, một xác hai mệnh cũng có, để lại bệnh vặt, bệnh thấp khớp, đau đầu đau cánh tay cũng thường có. Tuy nhiên, việc sinh xong nằm liệt trên giường không xuống được thì đúng là lần đầu nghe thấy, vì thế, những người trước đây từng nói Lý Như đã chuyển qua bàn luận về lão Quế Hoa và Hương Thảo.
Có người nói, lão Quế Hoa vốn không biết đỡ đẻ, chỉ là bà ta sinh nhiều nên có chút kinh nghiệm mà thôi, nói về bản lĩnh thì không thể nào bì được với bà đỡ đẻ tổ truyền ở trên trấn bên Hà Đông.
Còn có người nói người phụ nữ này lúc sinh con không ra quá nhiều máu, thường sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, chân không cử động được mà thôi, chẳng biết nên tin vào điều gì, ai mà biết họ nói có thật không kia chứ. Nếu nói trong thôn có những bà mẹ chồng lợi hại, khiến phụ nữ sinh con ra ba ngày sau đã đi làm thuê, thì cũng không phải là không có.
Ai ngờ vừa ngủ dậy, Hương Thảo nói chân mình không nhúc nhích được, bà quan sát một lúc lâu, cô ấy cũng không giống giả bộ, nếu chân không thể nhúc nhích, thì không phải thành người tàn tật sao? Còn làm việc kiểu gì? Sinh con kiểu gì?
Quế Hoa tuy rằng là được gọi là người đỡ đẻ chuyên nghiệp, nhưng thật ra không biết chút kiến thức y học nào, bà ta thì có cách gì chứ?
Trong lòng bà ta nghi ngờ, sao hôm qua còn không sao, đến hôm nay chân lại có chuyện rồi?
Bà ta nghỉ ngờ, kiểm tra thử, véo vào Hương Thảo hai nhát.
Sức của bà ta như thế nào, bà ta biết rõ, con cái nhà bà ta đều sợ bị bà ta đánh. Ba đầu ngón tay vặn vào thịt, còn quay một vòng, ai nha, đau biết bao nhiêu, đau đến kêu oang oang là chuyện thường tình.
Hương Thảo lại như không có cảm giác gì, trong lòng Quế Hoa hãng một tiếng, hoảng loạn lui về sau hai bước.
"Ai nha! Đây, đây thật đúng là!"
"Vợ nhà anh quý hóa quá, sinh con thôi mà đau chân có vấn đề được? Cái này tôi chưa gặp bao giờ, tôi là bà đỡ, không phải bác sĩ, bệnh này tôi chưa từng gặp bao giờ, à, nhà tôi còn có chút chuyện chưa làm xong, mẹ Lão Đăng à, bà cũng đừng nóng vội, nếu không được thì xuống Hà Đông tìm bác sĩ khám cho Hương Thảo xem, tôi về đây nha, mẹ Lão Đăng không cần tiễn tôi, chữa cho con dâu quan trọng hơn! Không cần tiến! Không cần tiễn!"
Quế Hoa nói một tràng dài, người đã ra đến tận cửa, rồi đi ra cổng, sau đó biến mất bằng tốc độ không thua mấy người phụ nữ trẻ chút nào, làm gì còn chút lão luyện vững vàng nào khi tới cùng Lão Đăng hôm qua?
“AI...”
Đến khi Lão Đăng phản ứng kịp, muốn đi cản bà ta lại, thì đã sớm không thấy bóng dáng bà ta đâu nữa rồi.
"Sao lại đi rồi?"
Mẹ anh ấy tức giận nói: "Cô ta không biết chữa bệnh, không đi thì làm gì?"
Lão Đăng nói: "Nhưng vẫn chưa lấy trứng gà và bột ngô mà."
Mấy năm nay mùa màng tốt hơn một chút, lúc bà đỡ tới đều sẽ lấy năm quả trứng gà, năm cân bột ngô.
Mẹ anh ấy càng tức giận: "Lấy cái gì mà lấy! Nếu không phải do cô ta, Hương Thảo chưa chắc đã bị bệnh ở chân!"
Nếu không phải bà thấy dáng vẻ ung dung nhẹ nhàng của Quế Hoa, Hương Thảo cũng sinh con nhanh chóng, đứa bé cũng không phải chịu nhiều dày vò, nên yên tâm rồi, đêm qua không sang xem thế nào sao?
Lão Đăng há miệng thở dốc, không nói nên lời, một mông ngồi ở ngạch cửa, buồn bực vò tóc.
Vò đầu bứt tóc một lúc, Lão Đăng lập tức đứng lên, chạy như bay vào phòng ngủ, lục tung một trận, rồi ra ngoài, mẹ anh ấy gào lên: "Con điên rồi à?"
Lão Đăng lại vọt vào phòng Hương Thảo: "Hương Thảo đừng sợ, anh xuống Hà Đông tìm bác sĩ cho em! Đôi chân này của em, chắc chắn có thể chữa khỏi!"
Tin tức Hương Thảo sinh con bị bệnh nặng, biến thành người liệt, cho dù lúc Quế Hoa về thôn, thái độ khác thường, không hé ra một chữ, thì hai ba ngày sau cũng truyền tới thôn Cốc Đôi.
Những người phụ nữ trong thôn này sinh con, thai chết trong bụng có, một xác hai mệnh cũng có, để lại bệnh vặt, bệnh thấp khớp, đau đầu đau cánh tay cũng thường có. Tuy nhiên, việc sinh xong nằm liệt trên giường không xuống được thì đúng là lần đầu nghe thấy, vì thế, những người trước đây từng nói Lý Như đã chuyển qua bàn luận về lão Quế Hoa và Hương Thảo.
Có người nói, lão Quế Hoa vốn không biết đỡ đẻ, chỉ là bà ta sinh nhiều nên có chút kinh nghiệm mà thôi, nói về bản lĩnh thì không thể nào bì được với bà đỡ đẻ tổ truyền ở trên trấn bên Hà Đông.
Còn có người nói người phụ nữ này lúc sinh con không ra quá nhiều máu, thường sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, chân không cử động được mà thôi, chẳng biết nên tin vào điều gì, ai mà biết họ nói có thật không kia chứ. Nếu nói trong thôn có những bà mẹ chồng lợi hại, khiến phụ nữ sinh con ra ba ngày sau đã đi làm thuê, thì cũng không phải là không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận