[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 205
Chương 205Chương 205
Đề nghị của đồng chí Hứa được dân làng tán thành, có mấy thanh niên xung phong, cùng hai đội viên tuyên truyền áp giải tù binh Vương Toàn Hữu đến huyện.
Ác giả ác báo, đối với người dân bình thường mà nói đây thật sự là một chuyện vui vẻ. Trong lúc nhất thời, người trong thôn gặp mặt nhau, câu chào hỏi đầu tiên hỏi không phải là 'ăn cơm chưa' mà là mấy người có thấy Vương Toàn Hữu bị bắt không?
Câu thứ hai là, trời ơi, nghe nói Vương Toàn Hữu bị áp giải lên huyện, huyện mở đại hội thấm vấn anh ta, trên cái đài cao giống như sân khấu chỗ mình, đứng đầy các tên thổ phỉ độc ác, các đồng chí trong huyện lần lượt nêu ra tội lỗi của bọn họ, phía dưới đều là dân chúng trong huyện, biển người đông đúc, giống đi hội vậy đấy! Cuối cùng đưa ra phán quyết tử hình được thực thi ngay hôm đấy!
Trong nhà Lý Như có Tiểu Lan như chiếc loa nhỏ, số lần Vương Toàn Hữu được nhắc tới cũng không ít.
Nhưng mà Lý Như lại phát hiện hai ngày nay Đại Lâm hơi ít nói, ăn cơm cũng không ăn nhiều lắm, nhờ bác sĩ Đỗ đang ở nhà cô xem cho cậu.
Bác sĩ Đỗ rất cẩn thận nhìn đáy mắt và rêu lưỡi cho Đại Lâm: "Không có việc gì."
Cô ấy nói xong thì nhìn Lý Như: "Có phải tâm trạng đứa nhỏ này đang không vui không?"
Đại Lâm đỏ mặt: "Cháu không sao..."
Có lẽ trước mặt nữ bác sĩ nên cậu hơi ngượng ngùng, nói xong vội vàng chạy đi.
Lý Như hơi buồn bực, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Lan đi ngang qua, vẫy vẫy tay: "Tiểu Lan con lại đây, có phải hai ngày nay con ăn hiếp Đại Lâm không?"
Mặc dù Tiểu Lan cũng không phải là cô gái hung dữ không hiểu đạo lý, nhưng Miên Hoa và Đại Lâm tính tình đều tốt, luôn cố ý hay vô tình mà nhường nhịn Tiểu Lan, cho nên Tiểu Lan có vẻ hơi vô tư quá.
Tiểu Lan đảo mắt, cười hì hì nói: "Cái này không thể đổ cho con được, là anh Đại Lâm nhớ cha mẹ của anh ấy mà!"
Lý Như sửng sốt trong chốc lát.
Nhưng khi Tiểu Lan vừa nói như vậy, thật đúng là như một lời nhắc nhở cho Lý Như làm cô tự hỏi mẹ ruột Đại Lâm, không biết khi nào Khổng Liên Thúy sẽ trở về thôn Tiểu Cao?
Bởi vì đều là chuyện mà gia đình truyền tai nhau qua nhiều thế hệ nên Lý Như cũng chỉ có thể đại khái suy đoán, nghĩ lại thì, không phải là khoảng thời gian này chứ?
"Mẹ Đại Lâm đã trở lại rồi à?" Lý Như theo quán tính thốt lên một câu.
Tiểu Lan chỉ chỉ phương hướng ngôi miếu: "Ngày đó không phải bắt tên thổ phỉ Vương Toàn Hữu ở đó sao? Con cùng Miên Hoa còn có Đại Lâm đứng ở gốc cây của miếu, ngày đó Đại Lâm nhìn thấy một người đàn ông, con nhìn thấy hơi quen mắt, nhưng cũng không nhớ rõ lắm, thì ra người nọ không phải người thôn Cốc Đôi, hai năm trước chạy đến vùng khác lánh nạn, mới quay về hai tháng, Đại Lâm đi qua nói mấy câu với người ta, hỏi người nhà họ Cao có trở về không, người đàn ông kia nói không, có lẽ Đại Lâm nghe vậy nên đau lòng.”
Tiểu Lan giống như kẻ trộm nhìn ra ngoài sân, không nhìn thấy bóng dáng Đại Lâm, lặng lẽ hỏi Lý Như: "Mẹ, mẹ đoán thử xem có khi nào người nhà Đại Lâm đã mất rồi hay không?"
"Đừng nói bậy!" Lý Như vỗ nhẹ bả vai Tiểu Lan: "Có lẽ là bọn họ đi quá xa, còn chưa biết nơi này của chúng ta đã không còn thổ phỉ nữa."
Từng là một gia đình lớn giàu có phú quý mà cuối cùng chỉ có vài người thưa thớt trở về, đây chắc chắn không phải là đều mà Đại Lâm muốn nhìn thấy, Lý Như biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không biết phải an ủi như thế nào.
"Con cố gắng nói chuyện nhiều nhiều với Đại Lâm, giúp thằng bé gỡ bỏ nút thắt, không chừng qua hai ngày mẹ thằng bé sẽ trở về đấy?"
Tiểu Lan ngoan ngoãn gật đầu, vỗ vào túi áo: "Vậy con đi tìm Đại Lâm nha."
Nói xong lập tức nhấc nhân chạy đi.
Mấy ngày nay, Lý Như bảo Tiểu Lan và Miên Hoa hai người đi giúp đỡ bác sĩ Đỗ, cũng là có ý muốn cho hai con gái học chút y thuật.
Đề nghị của đồng chí Hứa được dân làng tán thành, có mấy thanh niên xung phong, cùng hai đội viên tuyên truyền áp giải tù binh Vương Toàn Hữu đến huyện.
Ác giả ác báo, đối với người dân bình thường mà nói đây thật sự là một chuyện vui vẻ. Trong lúc nhất thời, người trong thôn gặp mặt nhau, câu chào hỏi đầu tiên hỏi không phải là 'ăn cơm chưa' mà là mấy người có thấy Vương Toàn Hữu bị bắt không?
Câu thứ hai là, trời ơi, nghe nói Vương Toàn Hữu bị áp giải lên huyện, huyện mở đại hội thấm vấn anh ta, trên cái đài cao giống như sân khấu chỗ mình, đứng đầy các tên thổ phỉ độc ác, các đồng chí trong huyện lần lượt nêu ra tội lỗi của bọn họ, phía dưới đều là dân chúng trong huyện, biển người đông đúc, giống đi hội vậy đấy! Cuối cùng đưa ra phán quyết tử hình được thực thi ngay hôm đấy!
Trong nhà Lý Như có Tiểu Lan như chiếc loa nhỏ, số lần Vương Toàn Hữu được nhắc tới cũng không ít.
Nhưng mà Lý Như lại phát hiện hai ngày nay Đại Lâm hơi ít nói, ăn cơm cũng không ăn nhiều lắm, nhờ bác sĩ Đỗ đang ở nhà cô xem cho cậu.
Bác sĩ Đỗ rất cẩn thận nhìn đáy mắt và rêu lưỡi cho Đại Lâm: "Không có việc gì."
Cô ấy nói xong thì nhìn Lý Như: "Có phải tâm trạng đứa nhỏ này đang không vui không?"
Đại Lâm đỏ mặt: "Cháu không sao..."
Có lẽ trước mặt nữ bác sĩ nên cậu hơi ngượng ngùng, nói xong vội vàng chạy đi.
Lý Như hơi buồn bực, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Lan đi ngang qua, vẫy vẫy tay: "Tiểu Lan con lại đây, có phải hai ngày nay con ăn hiếp Đại Lâm không?"
Mặc dù Tiểu Lan cũng không phải là cô gái hung dữ không hiểu đạo lý, nhưng Miên Hoa và Đại Lâm tính tình đều tốt, luôn cố ý hay vô tình mà nhường nhịn Tiểu Lan, cho nên Tiểu Lan có vẻ hơi vô tư quá.
Tiểu Lan đảo mắt, cười hì hì nói: "Cái này không thể đổ cho con được, là anh Đại Lâm nhớ cha mẹ của anh ấy mà!"
Lý Như sửng sốt trong chốc lát.
Nhưng khi Tiểu Lan vừa nói như vậy, thật đúng là như một lời nhắc nhở cho Lý Như làm cô tự hỏi mẹ ruột Đại Lâm, không biết khi nào Khổng Liên Thúy sẽ trở về thôn Tiểu Cao?
Bởi vì đều là chuyện mà gia đình truyền tai nhau qua nhiều thế hệ nên Lý Như cũng chỉ có thể đại khái suy đoán, nghĩ lại thì, không phải là khoảng thời gian này chứ?
"Mẹ Đại Lâm đã trở lại rồi à?" Lý Như theo quán tính thốt lên một câu.
Tiểu Lan chỉ chỉ phương hướng ngôi miếu: "Ngày đó không phải bắt tên thổ phỉ Vương Toàn Hữu ở đó sao? Con cùng Miên Hoa còn có Đại Lâm đứng ở gốc cây của miếu, ngày đó Đại Lâm nhìn thấy một người đàn ông, con nhìn thấy hơi quen mắt, nhưng cũng không nhớ rõ lắm, thì ra người nọ không phải người thôn Cốc Đôi, hai năm trước chạy đến vùng khác lánh nạn, mới quay về hai tháng, Đại Lâm đi qua nói mấy câu với người ta, hỏi người nhà họ Cao có trở về không, người đàn ông kia nói không, có lẽ Đại Lâm nghe vậy nên đau lòng.”
Tiểu Lan giống như kẻ trộm nhìn ra ngoài sân, không nhìn thấy bóng dáng Đại Lâm, lặng lẽ hỏi Lý Như: "Mẹ, mẹ đoán thử xem có khi nào người nhà Đại Lâm đã mất rồi hay không?"
"Đừng nói bậy!" Lý Như vỗ nhẹ bả vai Tiểu Lan: "Có lẽ là bọn họ đi quá xa, còn chưa biết nơi này của chúng ta đã không còn thổ phỉ nữa."
Từng là một gia đình lớn giàu có phú quý mà cuối cùng chỉ có vài người thưa thớt trở về, đây chắc chắn không phải là đều mà Đại Lâm muốn nhìn thấy, Lý Như biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không biết phải an ủi như thế nào.
"Con cố gắng nói chuyện nhiều nhiều với Đại Lâm, giúp thằng bé gỡ bỏ nút thắt, không chừng qua hai ngày mẹ thằng bé sẽ trở về đấy?"
Tiểu Lan ngoan ngoãn gật đầu, vỗ vào túi áo: "Vậy con đi tìm Đại Lâm nha."
Nói xong lập tức nhấc nhân chạy đi.
Mấy ngày nay, Lý Như bảo Tiểu Lan và Miên Hoa hai người đi giúp đỡ bác sĩ Đỗ, cũng là có ý muốn cho hai con gái học chút y thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận