[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 123

Chương 123Chương 123
Sáng sớm thức dậy, Lý Như sẽ mang theo đòn gánh cùng đi theo người dân trong thôn đến sau núi gánh nước.
Kể từ khi sự việc sói vào làng gây ra náo động, người dân của thôn Cốc Đôi khi đi ra ngoài đều sẽ đi theo nhóm.
Lúc rời khỏi thôn, Lý Như phát hiện trong nhóm có một người phụ nữ lạ mặt, gánh theo một đôi gánh trống không đi ở cuối hàng, nhìn thế nào cũng có chút kỳ quặc.
Đúng lúc người phụ nữ đang đi cạnh Lý Như lại là Cát Tiên Cần, nhìn thấy Lý Như cứ liên tục quay đầu nhìn người phụ nữ đó, cô ấy hướng về phía Lý Như mỉm cười.
"Nhị Mai, cô không nhận ra à? Đây là người sống ở căn nhà dưới gốc cây nhai bách, anh cả nhà tôi và vợ anh ấy, Lai Hoa..." Lý Như thoáng sửng sốt, nghĩ một chút, al
Đây là chủ nhân ban đầu của căn nhà ở dưới gốc cây nhai bách.
Là người nhà của người đàn ông chết trên giường đất, cô chưa gặp qua người phụ nữ này.
Cuối cùng một nửa ngôi nhà trong sân dưới cây nhai bách lớn đã trả lại cho nhà Tiểu Xuân, con trai của Tiểu Xuân cưới con gái của Tiểu Lan làm vợ, cũng chính là bà ngoại của Lý Như, mẹ của Lý Như được sinh ra ở trên chiếc giường đất đó...
Dưới gốc cây Bách lớn là lão Trương cùng vợ anh ta Lai Hoa, họ rất ít khi xuất hiện trong thôn Cốc Đôi.
Một thời gian trước mọi nhà trong thôn Cốc Đôi đều ra người xuất lực, không có đàn ông thì phụ nữ đóng góp, nếu không muốn đóng góp nhân lực thì góp lương thực. Hiện giờ lương thực khan hiếm, nhà nào cũng ăn không đủ no, nhưng đến bây giờ vẫn kiên trì đóng góp lương thực chứ không cử người cũng chỉ có nhà họ Trương đang sống dưới cây Bách lớn đó.
Nhưng lúc trước đến cả nước ăn lão Trương cũng không muốn tự đi gánh, còn dùng lương thực thuê người nhà Tiểu Xuân đi gánh hộ, giờ đây sao lại tự mình xuất lực vậy nhỉ?
Trương Hồng Hà ở phía sau cách hai người đó không xa, nhìn thấy hai người đó cúi đầu nói chuyện, chạy nhanh vài bước tới.
"Chắc chắn là lương thực trong nhà không đủ!"
Cô ta nói mà, cũng không phải địa chủ, coi như có nhà mẹ đẻ giàu có, cũng không thể coi thường lương thực như vậy chứ? Ngay cả gánh nước cũng không bỏ sức, để xem nhà anh ta còn có thể chống đỡ được mấy ngày, mà không, mấy tháng sau chắc cũng không chống nổi.
"Vừa nhìn là biết chưa từng lao động, gánh có cái gánh không mà đi đường cũng không vững!"
Trương Hồng Hà lớn tiếng nói chuyện phiếm, đây vốn cũng là thói quen của phụ nữ trong thôn, căn bản không sợ bị người bọn họ nói nghe thấy, nhưng Lý Như ngược lại không phải là người bản địa ở thôn này, khó tránh khỏi xấu hổ, tùy tiện ứng phó một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Phía sau núi có một con suối, hai năm đại hạn, may mà nước suối này không cạn, toàn bộ nước sinh hoạt ở thôn Cốc Đôi đều dựa vào nó.
Mọi người xếp hàng, ai cũng múc đầy hai thùng nước, gánh hai bên nước trước sau trở về, hiện giờ Lý Như đã trải qua thao luyện, gánh đầy hai thùng nước đã không còn quá sức nữa.
Đang chuẩn bị lên đường, nghe Cát Tiên Cần kêu một tiếng: "Sao không thấy Lai Hoa đâu?"
Trương Hồng Hà lập tức dựng thẳng lỗ tai, nhiệt tình hét lên: "Ai thấy Lai Hoa không? Ai thấy Lai Hoa không vậy? Có phải bị lạc trên đường rồi không?"
Nàng dâu được nuông chiều từ bên ngoài gả tới này, khó khăn lắm mới đi gánh nước được một lần, cũng có thể lạc mất, vậy người vợ này cưới về có tác dụng gì?
Mọi người đều nói không gặp, nhìn xung quanh, cũng không có bóng dáng của Lai Hoa, Cát Tiên Cần thường xuyên gánh nước sinh hoạt cho nhà cô ta, quen thuộc nhất với Lai Hoa, cho nên gọi to Lai Hoa vài câu, loại chuyện này làm sao có thể thiếu được Trương Hồng Hà, cũng cất giọng gọi, nhưng cho dù gọi thế nào cũng không ai trả lời.
"Không phải cũng là trên đường tới đây sao? Hay là khi về thì chúng ta vừa đi vừa tìm luôn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận