[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 105

Chương 105Chương 105
Bà nội Đại Lâm đem những thứ Hỉ Vượng mang đến bày lên đầu giường, quan sát cẩn thận, thỉnh thoảng còn đưa lên ngửi thử, không phải là đồ bị hỏng, chắc chưa bị lên mốc meo đâu nhỉ?
Nhưng kẹo vừng này rõ ràng hằng còn mềm xốp, bề ngoài vàng ruộm, ngửi thấy mùi thơm ngọt, lúc này đã hấp dẫn mấy đứa trẻ vây quanh đầu giường nhìn bằng sang bằng cặp mắt trông mong.
Lão Cao khoát tay áo: "Cho bọn nhỏ ăn đi"
Bây giờ thời tiết nóng, loại kẹo vừng này không để quá hai ngày được.
Bà nội làm việc tương đối cẩn thận, dùng móng tay khảy một miếng cho vào miệng nếm thử, mùi vị ấy vậy mà lại mềm xốp ngọt thơm. Bà nội Đại Lâm trong bụng thầm kêu một tiếng quái lạ, tuy không ưa Hỉ Vượng này cho lắm, nhưng đang lúc mất mùa, lương thực là thứ quý hơn vàng, một chút cũng không nỡ để phí, bà ấy đem hai cây kẹo vừng chia ra thành mấy phần nhỏ, đám trẻ đứa nào cũng có phần, lũ nhóc vui mừng đến nỗi tiếng cười cũng giòn giã hơn hẳn.
Đến bữa cơm tối bà nội đong thêm một cân lương thực, lại còn là bột mì trắng.
Mấy người con dâu nấu cơm đều lấy làm lạ, đưa mắt nhìn mẹ chồng.
Bà nội Đại Lâm mím môi, nén cơn xót của: "Chúng ta cứ ăn cho ngon, bằng không cứ tiết kiệm rồi đến cuối cùng chưa biết là vào miệng ai đâu!"
Nhớ lại buổi đêm hôm đó đánh nhau với thổ phỉ nguy hiểm chừng nào, bà ấy nghĩ lại mà còn thấy sợ, ông cháu ba đời cần cù chịu khó, tằn tiện tích góp mới để dành được chút lương thực, chẳng lẽ của ấy lại để dành cho thổ phỉ?
Con dâu ba xùy một tiếng, nhận lấy bột mì trắng đem đi trộn cùng với lương thực phụ: "Nghe mẹ nói kìa!"
Ai mà không muốn được ăn ngon, nhưng nói lời không may như vậy làm cho người ta không khỏi hoang mang trong lòng.
Bữa tối chẳng mấy chốc đã được làm xong, cả nhà bưng bát cơm ngồi ăn trên bậc thềm trong sân.
Hiếm lắm mới thấy bữa cơm được như hôm nay, bánh trộn với bột mì trắng này ăn rất hợp miệng, lại kèm với cháo ngô vụn rau ngò dại nấu loãng, cả nhà đều ăn rất ngon miệng.
Đương nhiên mặc dù bà nội Đại Lâm hôm nay mạnh tay nhưng bánh này cũng chưa hẳn đã đủ no, đàn ông trong nhà nhiều, sức ăn khỏe, chỉ riêng một mình Cao Hữu Võ nếu được ăn thả cửa thì phải năm cái bánh cộng thêm ba chén canh mới coi như tạm no, nếu không phải đương buổi mất mùa, nhà ai nỡ ăn như vậy?
Số kẹo vừng còn lại bà nội Đại Lâm không cất đi như mọi khi mà cắt hết thành miếng nhỏ, để cho tất cả mọi người đều được nếm được chút hương vị.
Khổng Liên Thúy hôm nay nói nhiều hơn hẳn mọi khi, tiếng cười cũng lớn hơn bình thường.
Lần đầu tiên cậu em họ này của cô ta làm cô ta được mát mặt.
Cả nhà vừa ăn xong cơm, Cao Hữu Võ lên lầu đi ngủ như thường lệ, mấy ngày nay cả nhà đều ở chung trong cùng một gian, chen chúc nhau chật kín, đúng lúc cha cậu ta bảo cho người lên lầu quan sát động tĩnh xung quanh, cậu ta tuổi còn trẻ, thị lực tốt lại sẵn giọng bèn xung phong nhận lấy công việc này.
Mới đi được hai bậc cầu thang thì bỗng nghe thấy Tam Lâm đột nhiên gào lên một tiếng.
"Làm sao vậy, làm sao vậy!"
Mấy người lớn ở bên cạnh cậu bé đều vội vàng xúm vào hỏi.
Mặt mày Tam Lâm nhăn nhó, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy bụng: "Đau bụng!"
Lão Cao hiểu biết sâu rộng, cũng biết một vài cách chữa bệnh. Ông ấy sải bước đi tới, duỗi tay sờ lên bụng đứa cháu trai nhỏ: "Đau ở đâu? Đau như thế nào?"
Tam Lâm bị bàn tay to của ông nội ấn một cái, chỉ cảm thấy đau càng thêm đau, lập tức òa lên khóc hu hu.
Bên này đang nháo nhào cả lên, mấy đứa trẻ bên kia cũng bắt đầu kêu đau bụng.
"Thế này, thế này là thế nào, hay là bữa tối bị gì rồi?"
Lão Cao đau lòng không chịu nổi, quay đầu hỏi bà nội Đại Lâm.
Bà nội Đại Lâm hai tay xoắn xuýt, vừa đau lòng vừa nghi hoặc.
"Làm gì có, tối hôm qua cũng ăn như thế này mà? Bột mì trắng cũng là bột mì trắng tốt..."
"Hay là kẹo vừng kia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận