[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 64

Chương 64Chương 64
Dù là động thực vật mạnh mẽ hiên ngang như thế nào, chỉ cần thêm bốn chữ thơm ngon mỹ vị, thì số phận của chúng tại vương quốc ẩm thực sẽ trở nên nguy cấp hay thậm chí là tuyệt chủng...
Lý Xuyên Trụ đi báo tin tức cho gia đình nhà vợ, người nhà ở thôn Cốc Đôi đương nhiên cũng muốn đi báo tin cho họ hàng thân thích, chỉ là thấy bọn hai người Xuyên Trụ đi thôn Đông Bình bên kia là có thể truyền cho. cả thôn, Tây
Vương Trang ở gần đó cũng có người muốn đi, nhưng dù là thôn có xa hay gần thế nào, đường cũng không dễ đi, đêm hôm khuya khoắt cũng không an toàn, có người muốn đi cũng phải đợi trời sáng.
Lý Như bỗng nghĩ đến thôn Tiểu Cao.
Nhưng nghĩ là, nhà cô đều là phụ nữ con gái, không nói tới việc đi đường ban đêm cũng không tiện, cô cũng chẳng có thân thích gì ở thôn Tiểu Cao, bỗng dưng đi mười mấy dặm để báo tin, còn không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ à? Lại nói, thôn Tiểu Cao suy tàn cũng không phải vì thiếu lương thực, có xử lí châu chấu hay không đối với bọn họ cũng không có tác dụng lớn gì. Tú Miêu mang theo hai đứa con trai, chất đầy hai bao tải châu chấu. Cả ba người tràn đầy hăng hái đến khi trong nhà có thể chứa đầy đến không thêm nổi nữa rồi mới về nhà, vừa ngồi xuống thì nghe thấy ngoài sân có tiếng bước chân, tiếng bước chân của người này từng bước dứt khoát, vừa nghe liền biết đây là chủ nhà.
Tú Miêu kêu một tiếng, "Xuyên Trụ?"
Xuyên Trụ đáp lại, trong tay cũng không cầm đuốc, ngược lại đang cõng một bao tải trên lưng, ra là bắt được trên dọc đường trở về.
"Ôi mẹ ơi! Nhà mình biến thành ổ sâu bọ rồi!"
Tú Miêu bỏ đồ xuống, cảm thán một câu rồi lại hỏi: "Có gặp cha mẹ em không?"
"Gặp rồi, đêm nay coi bộ không ngủ, bận rộn lắm đấy!"
Xuyên Trụ thở dài một hơi, Tú Miêu gấp gáp hỏi: "Sao thế? Cha mẹ em đều không sao. chứ?"
"Không có chuyện gì, chỉ là khi anh đi, mọi người khóc đến xót cả người!" "Hàng xóm của nhà em, mẹ của Thủy Sinh... tuổi tác cũng lớn, chịu không nổi, vừa tức vừa sợ... già rồi!"
Người dân ở những thôn gần đó nói rằng khi một người lớn tuổi qua đời đi, họ không dùng những từ như mất hay chết đi, đều dùng hai chữ "già rồi" để thay thế.
Tú Miêu vừa nghe liền giật mình: "Hả? Lần trước em về về thôn Đông Bình, thấy bà ấy vẫn khỏe mạnh, còn có thể xuống ruộng cơ mài"
Tính tới tính lui còn chưa đến sáu mươi!
Xuyên Trụ lau mặt: "Nếu không phải anh biết châu chấu có thể ăn được, có khi cũng sẽ đau lòng mà chết..."
Việc này không liên quan gì đến tuổi tác.
Mặt mũi Tú Miêu tối sầm, đẩy anh ấy vào trong nhà: "Úi trời! Đừng nói nhảm nữa! Chạy cả một đêm, mau nghỉ ngơi đi!"
Xuyên Trụ xoa xoa mặt: "Em không ngủ àm
Không thấy Tiểu Chiêm và Tiểu Dịch, đoán chừng là ngủ mất rồi."Em nấu mấy cái này trước, trời quá nóng sợ sẽ hỏng mất!"
Tú Miêu chỉ vào đống đã được thu dọn gọn gàng dưới đất, nặng cỡ một bao tải, trong cái khay đan bên cạnh đã được nấu chín cả rồi, đặt ở đó phơi khô, ít nhất cũng phải năm cân.
"Chúng ta cùng nhau làm!"
Vừa dứt lời Xuyên Trụ xoay người ngồi xuống làm việc, Tú Miêu mấp máy môi, cũng không nói gì, hai vợ chồng cứng nhắc ngồi đó nhanh chóng xử lí đống sâu bọ trên núi, ánh lửa cứ thế phản chiếu bóng dáng trầm mặc của đôi vợ chồng.
Đêm đó, cả thôn Cốc Đôi, dù là trên hay dưới sườn dốc, phía đông phía tây thôn, hầu như trong sân nhà nhà đều sáng choang ánh lửa, một mực đến sáng. Trí thông minh của người dân lao động là vô hạn, không biết là nhà nào đã phát minh ra cách xâu những con châu chấu đã luộc chín lại với nhau, treo chúng lên rồi phơi khô như lõi ngô, điều này đã giải quyết tốt vấn đề cho nhà nào không đủ chiếu để phơi.
Bây giờ chỉ cần bước vào sân nhà ai đó, đập vào mắt chính là ngay dưới mái hiên, một chuỗi xếp ngay ngắn theo gió mà lay động hệt như tấm rèm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận