[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 74
Chương 74Chương 74
Ngôi nhà sau này Nhị Lâm được đưa về là nhà lão Lục, nhiều trẻ con như vậy thì nhất định cuộc sống sẽ rất khó khăn. Nhưng khó khăn cũng có cách vượt qua khó khăn, dù sao thì cuối cùng Nhị Lâm cũng bình an trưởng thành, còn cưới vợ và sửa lại nhà nữa.
Cảm tình giữa Nhị Lâm và mẹ nuôi, anh trai nuôi rất tốt, coi họ như mẹ ruột và anh trai ruột mà chung sống. Sau đó cậu ấy đã cùng các anh chu cấp chăm nuôi cho mẹ già tới cuối đời. Cả đời Nhị Lâm đã cắm rễ ở huyện Trường Bình, nhưng những năm cuối đời thì mới quay lại thăm anh cả Đại Lâm.
Lý Như đã từng nhìn thấy ông ngoại Đại Lâm và Nhị Lâm qua bức ảnh đen trắng cũ.
Hai ông già thấp bé ngồi trên hai chiếc ghế kiểu cũ, một bên trái và một bên phải, giống hệt như hình ảnh phản chiếu của hai anh em họ.
Mặc dù không sống chung với nhau, tuy cách xa tận vài trăm dặm nhưng tình thân huynh đệ giữa hai người họ cũng không giảm bớt.
Vào lúc này, hai đứa bé trai tò mò nhìn Lý Như đều là kháu khỉnh bụ bẫm, đôi mắt to đen trắng không nhìn ra được khổ cực, Lý Như nhìn liền cảm thấy nghẹn ngào. Cô lục lọi trong túi áo một hồi lâu mới lấy ra được hai miếng khoai lang đỏ khô nhỏ.
Mặc dù cảm thấy có hơi xấu hổ nhưng khi đưa thì hai cậu bé cũng vui vẻ nhận, hai cậu bé đưa vào trong miệng nhai rộp rộp, dáng vẻ vô cùng lanh lợi.
Thật ra Lý Như đã nghĩ nhiều rồi, đây là năm tháng mất mùa, coi như là nhà thừa lương thực đi nữa thì người xếp hàng chờ ăn cơm cũng nhiều, trẻ con nhà ai cũng quý trọng lương thực. Khi mẹ của Đại Lâm, Khổng Liên Thúy bước vào phòng, bà ấy thấy miệng hai đứa con của mình mấp máy thì vẫn giả vờ không nhìn chúng và mỉm cười chào hỏi Lý Như và Xuyên Trụ.
Thôn Tiểu Cao có nhiều miệng ăn, mặc dù không đến mức phải nhịn đói nhưng rốt cuộc vẫn là bé trai nên ăn rất nhiều. Bà nội Đại Lâm phụ trách việc quản lý thực phẩm của gia đình, mỗi khi nấu ăn, bà ấy có thể đếm được số lượng từng món. Bà ấy thường không cho bọn trẻ ăn vặt... nếu không sẽ không đủ để nhai.
"Em đi nói chyện với Hữu Đức." Chờ sau khi mẹ Đại Lâm đi vào thì Xuyên Trụ mới tìm cớ đi ra ngoài để cho phụ nữ nói chuyện với nhau, một người đàn ông như cậu không nên ngồi trơ ra ở đây.
Lão Cao đứng đầu thôn Tiểu Cao đang dẫn năm người con trai của mình cày ruộng. Năm nay lão Cao đã hơn sáu mươi tuổi, lưng có hơi gù nhưng vẫn rất chắc khỏe, đôi mắt lão vẫn sáng vô cùng. Ông ấy đứng đó chỉ huy con trai mình với dáng vẻ rất uy phong lẫm liệt.
Năm người con trai của ông ấy có dung mạo giống nhau nhưng mỗi người lại có đặc điểm riêng. Đặc biệt người con út Hữu Võ và người con trai thứ ba Hữu Lương, so với mấy ngườ trong làng thì cũng được coi là cao lớn, nghe nói hồi nhỏ đã từng luyện võ với lão Cao, rất lợi hại.
Nếu Xuyên Trụ không đưa ra chủ ý tới thôn Tiểu Cao này thì ở trước mặt lão Cao cậu không thể kìm được nỗi sợ.
Khắp ruộng đều bị cày xới lên một lượt, mầm bắp ngô còn chưa kịp nảy thì đa bị găm sạch, rễ bị đào lên vứt sang một bên, đất đào lên ẩm ướt, có màu đen bóng của phù sa, quả nhiên là ruộng tốt! Xuyên Trụ nhìn mà không nhịn được, trong lòng hâm mộ.
"Xuyên Trụ!"
Lão Cao gọi Xuyên Trụ một tiếng: "Mấy đứa có ồn ào quá không vậy?"
Người đã có tuổi thì đầu kiêng kị khi nói chuyện, đừng nhìn bây giờ trên núi đầy những thứ đó, nhưng lão Cao cũng không chịu nhắc đến một chữ nào cả.
"Chú à, sao lại là ồn ào chứ? Dù sao cũng không còn gì cả, lấy bừa một ít làm chút đồ ăn đi, chú à, đây là mầm đậu nhà chú sao?"
Xuyên Trụ biết thói quen của lão Cao, vì vậy cậu làm theo lời ông ấy, có một thanh niên bên cạnh ông ấy đang cúi xuống reo mầm đậu nhướng mắt lên và cười ranh mãnh với Xuyên Trụ.
Ngôi nhà sau này Nhị Lâm được đưa về là nhà lão Lục, nhiều trẻ con như vậy thì nhất định cuộc sống sẽ rất khó khăn. Nhưng khó khăn cũng có cách vượt qua khó khăn, dù sao thì cuối cùng Nhị Lâm cũng bình an trưởng thành, còn cưới vợ và sửa lại nhà nữa.
Cảm tình giữa Nhị Lâm và mẹ nuôi, anh trai nuôi rất tốt, coi họ như mẹ ruột và anh trai ruột mà chung sống. Sau đó cậu ấy đã cùng các anh chu cấp chăm nuôi cho mẹ già tới cuối đời. Cả đời Nhị Lâm đã cắm rễ ở huyện Trường Bình, nhưng những năm cuối đời thì mới quay lại thăm anh cả Đại Lâm.
Lý Như đã từng nhìn thấy ông ngoại Đại Lâm và Nhị Lâm qua bức ảnh đen trắng cũ.
Hai ông già thấp bé ngồi trên hai chiếc ghế kiểu cũ, một bên trái và một bên phải, giống hệt như hình ảnh phản chiếu của hai anh em họ.
Mặc dù không sống chung với nhau, tuy cách xa tận vài trăm dặm nhưng tình thân huynh đệ giữa hai người họ cũng không giảm bớt.
Vào lúc này, hai đứa bé trai tò mò nhìn Lý Như đều là kháu khỉnh bụ bẫm, đôi mắt to đen trắng không nhìn ra được khổ cực, Lý Như nhìn liền cảm thấy nghẹn ngào. Cô lục lọi trong túi áo một hồi lâu mới lấy ra được hai miếng khoai lang đỏ khô nhỏ.
Mặc dù cảm thấy có hơi xấu hổ nhưng khi đưa thì hai cậu bé cũng vui vẻ nhận, hai cậu bé đưa vào trong miệng nhai rộp rộp, dáng vẻ vô cùng lanh lợi.
Thật ra Lý Như đã nghĩ nhiều rồi, đây là năm tháng mất mùa, coi như là nhà thừa lương thực đi nữa thì người xếp hàng chờ ăn cơm cũng nhiều, trẻ con nhà ai cũng quý trọng lương thực. Khi mẹ của Đại Lâm, Khổng Liên Thúy bước vào phòng, bà ấy thấy miệng hai đứa con của mình mấp máy thì vẫn giả vờ không nhìn chúng và mỉm cười chào hỏi Lý Như và Xuyên Trụ.
Thôn Tiểu Cao có nhiều miệng ăn, mặc dù không đến mức phải nhịn đói nhưng rốt cuộc vẫn là bé trai nên ăn rất nhiều. Bà nội Đại Lâm phụ trách việc quản lý thực phẩm của gia đình, mỗi khi nấu ăn, bà ấy có thể đếm được số lượng từng món. Bà ấy thường không cho bọn trẻ ăn vặt... nếu không sẽ không đủ để nhai.
"Em đi nói chyện với Hữu Đức." Chờ sau khi mẹ Đại Lâm đi vào thì Xuyên Trụ mới tìm cớ đi ra ngoài để cho phụ nữ nói chuyện với nhau, một người đàn ông như cậu không nên ngồi trơ ra ở đây.
Lão Cao đứng đầu thôn Tiểu Cao đang dẫn năm người con trai của mình cày ruộng. Năm nay lão Cao đã hơn sáu mươi tuổi, lưng có hơi gù nhưng vẫn rất chắc khỏe, đôi mắt lão vẫn sáng vô cùng. Ông ấy đứng đó chỉ huy con trai mình với dáng vẻ rất uy phong lẫm liệt.
Năm người con trai của ông ấy có dung mạo giống nhau nhưng mỗi người lại có đặc điểm riêng. Đặc biệt người con út Hữu Võ và người con trai thứ ba Hữu Lương, so với mấy ngườ trong làng thì cũng được coi là cao lớn, nghe nói hồi nhỏ đã từng luyện võ với lão Cao, rất lợi hại.
Nếu Xuyên Trụ không đưa ra chủ ý tới thôn Tiểu Cao này thì ở trước mặt lão Cao cậu không thể kìm được nỗi sợ.
Khắp ruộng đều bị cày xới lên một lượt, mầm bắp ngô còn chưa kịp nảy thì đa bị găm sạch, rễ bị đào lên vứt sang một bên, đất đào lên ẩm ướt, có màu đen bóng của phù sa, quả nhiên là ruộng tốt! Xuyên Trụ nhìn mà không nhịn được, trong lòng hâm mộ.
"Xuyên Trụ!"
Lão Cao gọi Xuyên Trụ một tiếng: "Mấy đứa có ồn ào quá không vậy?"
Người đã có tuổi thì đầu kiêng kị khi nói chuyện, đừng nhìn bây giờ trên núi đầy những thứ đó, nhưng lão Cao cũng không chịu nhắc đến một chữ nào cả.
"Chú à, sao lại là ồn ào chứ? Dù sao cũng không còn gì cả, lấy bừa một ít làm chút đồ ăn đi, chú à, đây là mầm đậu nhà chú sao?"
Xuyên Trụ biết thói quen của lão Cao, vì vậy cậu làm theo lời ông ấy, có một thanh niên bên cạnh ông ấy đang cúi xuống reo mầm đậu nhướng mắt lên và cười ranh mãnh với Xuyên Trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận