[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 225

Chương 225Chương 225
Giọng nói càng nghe càng quen thuộc, nhưng khuôn mặt này, ở trong trí nhớ lại làm thế nào cũng không tìm ra được!
Hình như cô không biết một người nào tên là Tiểu Dương cả...
Lý Như choáng váng một chút, thìa trên tay rơi vào trong chén canh nhỏ, âm thanh thanh thúy vang lên...
Mẹ Lý vội vàng bỏ canh gà xuống, đỡ con gái, khẩn trương hỏi đông hỏi tây: "Như Như làm sao vậy? Đầu lại đau à? Mẹ sẽ gọi bác sĩ!"
Lý Như giữ chặt bà ấy: "Không cần, con không sao!"
Lại đánh giá Tiểu Dương không mời mà đến kia, lúc này anh còn chưa ngồi xuống, mặc một thân quần áo bệnh nhân màu nâu nhạt rộng thùng thình, một cánh tay bó băng gạc, nhìn kỹ trên mặt cũng có vết sẹo nhỏ, lúc này ánh mắt đang lấp lánh nhìn chằm chằm mình.
"Tôi là Dương Hoa, người cũng rơi xuống giếng."
Lời nói này!
Lý Như vốn dĩ đang cảm thấy đau thái dương do căng thẳng không thể giải thích, lúc này nhịn không được muốn cười, cái loại khó chịu trong đầu cũng giảm bớt rất nhiều.
"A, là anh, xin chào!"
Tuy rằng đại não vừa mới hồi phục nên hoạt động hơi chậm chạp, các mảnh trí nhớ đều là rải rác, bây giờ phải dùng suy nghĩ của hiện tại, nhưng kí ức về ba ngày trước bị nhốt dưới lòng đất sâu thẳm, Lý Như vẫn có chút ấn tượng đứt quãng, dù còn có chị em họ và cha mẹ ở một bên nhắc nhở.
Tuy nói lúc rơi xuống giếng, Lý Như theo bản năng làm động tác bảo vệ, muốn dùng tay chân chống vào vách giếng, nhưng nếu như không có cậu trai trẻ rất có năng lực kia kéo Lý Như trong lúc nguy cấp, chỉ riêng gạch đá bị sạt lở rơi xuống là đã cắt đứt mạng nhỏ của Lý Như rồi!
"Thế nào rồi? Bác sĩ nói sao? Khi nào cô được xuất viện vậy?"
Cha Lý nhường chỗ hết lần này đến lần khác, Dương Tử hướng về phía cha Lý gật đầu mỉm cười, khách khí ngồi xuống, dưới ánh mắt lấp lánh của cha mẹ Lý, bắt đầu ân cần hỏi thăm tình hình Lý Như.
Lý Như vừa mới tỉnh lại không bao lâu, nói chuyện vẫn có chút không lưu loát, nên chậm rãi nói: "Đầu rất tốt, vết thương của anh thế nào? Khi nào anh được xuất viện?"
Bây giờ Lý Như mới nhớ tới vì sao chỉ cảm thấy giọng của người này quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn nghĩ không ra, bởi vì cô và người này tuy rằng cùng bị nhốt dưới giếng ba mươi mấy tiếng đồng hồ, nhưng không thấy rõ cái gì cả, điện thoại di động của Lý Như lúc ngã xuống cũng không biết bị rơi ở nơi nào, may mắn điện thoại di động của Dương Hoa vẫn còn, nhưng căn bản lại không đành lòng nên mở lên được mấy lần, bởi vì không biết sẽ ở phía dưới này khổ cực bao lâu, sợ không có điện, sẽ không còn một đường sống nào cả!
"Chỉ là thương tích nhẹ, gấy xương cộng với nứt xương. Phỏng chừng cũng gần giống với thời gian xuất viện của cô..."
Dương Hoa mỉm cười, lộ ra hai hàng răng trắng chỉnh tề, giọng điệu cũng dễ nghe.
Nói xong, thì lập tức nghiêng đầu đi nói cảm ơn mẹ Lý: "Canh gà hôm nay thật sự rất ngon, cảm ơn dì Trương."
Mẹ Lý cười rất hiền từ: "Ôi chao, vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi, ngày mai dì lại đưa thêm cho con! Không cần phải lịch sự như vậy, điều này là nên làm mài! Nếu không phải có con, Như Như của chúng ta..."
Nói xong hai tay chắp vào nhau: "Thật sự là ông trời phù hộ, hai người các con đều không có việc gì!"
Lý Như mới tỉnh lại, đại não luôn chậm nửa nhịp, lúc nghe nhiều, lúc nói ít, may mắn có mẹ Lý có thể giao tiếp, không khí trong phòng bệnh vẫn duy trì sự thân thiết hữu nghị.
Dương Hoa ngồi khoảng mười phút, y tá trong phòng bệnh của anh bảo anh đi tiêm, lúc này mới trở về.
Sau khi Dương Hoa rời đi, mẹ Lý thật sự là người gặp chuyện vui tỉnh thần sảng khoái, một bên săn sóc giúp con gái rửa mặt, một bên miệng cũng không nhàn rỗi.
"Tiểu Như à, mẹ nói cho con biết, Tiểu Dương này chính là một người có bản lĩnh, từ nhỏ thằng bé đã luyện võ, có một thân công phu tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận