[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 197

Chương 197Chương 197
Tiểu Xuân đã thành cậu, một đứa trẻ như cậu cũng không tiện vào phòng ở cữ, mẹ của cậu bế đứa cháu ra ngoài thì cậu mới được nhìn nó một chút.
Cát Tiên Cần và mẹ chồng của Hồng Anh đều sửng sốt.
"Hả? Đến rồi sao?" Vừa mới dứt lời đã bị vả mặt, Cát Tiên Cần cũng ngại nhìn mặt con gái mình, vội vã xuống khỏi giường, bước ra khỏi phòng ở cữ.
"Tới rồi! Một nhóm tận bảy người đó! Con vừa hay đang ở trên ruộng, vừa xuống hỏi thì phải vội vã đi theo để về đó, lần này người đều đang ở nhà ông Mậu, chúng ta phải đi nhanh thôi!"
Tiểu Xuân kích động tới mức hai mắt đều phát sáng, không ngờ rằng đồng chí Hứa và đồng chí Kỷ này nói lời giữ lời, thật sự mang đội tuyên truyền và đội y tế tới!
Quả nhiên những người từ bên ngoài tới đều rất khác biệt, cách ăn mặc, nói chuyện, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong cách tây!
"AI Tôi mấy ngày nay cũng hơi đau đầu, tôi cũng phải đi xem thử!"
Nhìn thấy hai mẹ con Cát Tiên Cần bước ra khỏi sân, mẹ chồng của Hồng Anh đột nhiên nhớ ra một câu như vậy, cũng chạy bước nhỏ đuổi theo sau!
Người trong thôn Cốc Đôi nghe thấy tin tức lớn này đều vội vội vàng vàng đi tới nhà Vương Lão Mậu, lúc mấy người Cát Tiên Cần tới còn có thể chen vào trong sân, đợi tới lúc Lý Như nghe tin rồi đi tới, đến cả sân cũng không chen vào nổi nữa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Trương Hồng Hà gặp phải náo nhiệt như vậy, tuy đã chậm một bước, nhưng cô ta vẫn còn có tuyệt chiêu. Không biết lấy hai hòn đá lớn từ chuồng lợn cũ nhà ai ra, Trương Hồng Hà đặt hòn đá ở mép chân tường, đứng lên trên đó, tay vịn trên đỉnh tường, vừa hay có thể lộ ra một đôi mắt nhìn tình hình bên trong sân, cũng không bỏ lỡ sự việc. Trương Hồng Hà vừa quay đầu liền nhìn thấy Lý Như, rất hào phóng ra hiệu cho Lý Như cũng đứng lên đá để cùng vịn vào tường với cô ta.
Người trong sân vô cùng náo nhiệt, già trẻ gái trai đều có, vừa nói vừa cười, vừa hỏi vừa cầu xin, thậm chí còn ồn ào hơn cả họp chợ.
Giữa sân bày ra một cái bàn, hai đầu bàn có một nam một nữ, mặc quân phục màu xanh lá, đội mũ quân đội xanh lá, eo đeo thắt lưng, trên thắt lưng còn buộc một chiếc hộp gỗ nhỏ, chiếc hộp gỗ nhỏ đó hình vuông, được sơn màu trắng, bên trên có vẽ chữ thập đỏ, mặt kia viết một hàng chữ: Vì dân phục vụ. Trang phục và đạo cụ này có tỉnh thần khí thế hơn gấp trăm lần so với đồng chí Hứa và đồng chí Kỷ trước đây, không phải chỉ trong phút chốc đã gây chấn động cho người dân của thôn Cốc Đôi hay sao?
Một nam một nữ này có lẽ là người của đội y tế, trước mặt mỗi người có một cái ghế nhỏ, người tới khám bệnh sẽ ngồi trên đó.
Nghe nói người ta là bác sĩ mới, không hề bắt mạch, hỏi xem chỗ nào thấy không khoẻ thì khám chỗ bị mắc bệnh, yêu cầu há miệng để khám lưỡi, lật mí mắt dùng đèn pin chiếu vào, lấy một công cụ như chiếc thìa đầu tròn được buộc dây rồi áp lên tim người, nghe nhịp tim của họ...
Người của thôn Cốc Đôi được mở mang tầm mắt.
Từ sau khi hai người đầu tiên được bác sĩ mới chữa khỏi bệnh vặt, những người phía sau đều loạn lên tranh nhau muốn vào khám trước. Vẫn may nhờ có mấy người Vương Lão Mậu, đồng chí Hứa và đồng chí Kỷ giữ gìn trật tự nên mới không biến nơi đây thành một mớ hỗn độn.
Lý Như quan sát một hồi, trong lòng lặng lẽ tán thưởng.
Tuy rằng hai vị bác sĩ này không chuyên nghiệp bằng những bác sĩ bệnh viện lớn ở thời hiện đại mà Lý Như đã gặp, nhưng lại nghiêm túc và tỈ mỉ hơn nhiều. Lý Như từng đi khám những bệnh nhỏ như cảm lạnh hay ho cũng thường phải xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ mới tới lượt cô khám, bác sĩ chỉ hỏi mấy câu, thậm chí nhìn cũng chẳng thèm nhìn, viết một đơn thuốc rồng bay phượng múa rồi đuổi người đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận