[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 71

Chương 71Chương 71
Nhà họ Lý và nhà Lão Cao không qua lại với nhau nhiều, mấu chốt là tới thôn Tiểu Cao để làm gì. Mấy mảnh ruộng của nhà cậu ta đều bị tổn hại, sáng nay cậu ta trông thấy người của Tây Vương Trang bắt châu chấu ở bên ngoài nên mới biết được thứ này còn có thể ăn được. Lúc này cả nhà cậu ta mới bước chân ra ngoài nhưng đã khá muộn rồi, châu chấu đã gặm hết mạ non trong ruộng. Tiếc thật, đó là thời điểm tốt để bắt châu chấu mài
Nhưng mà cũng chẳng có cách nào, ai bảo gia đình của cậu ta biệt lập với mọi người làm gì?
Lưu Lão Xoa còn tưởng là Xuyên Trụ mệt nên muốn uống nước: "Hay là vào nhà uống chút nước đi?"
Xuyên Trụ lắc đầu, vẫy tay với Lưu Lão Xoa: "Không cần, không cần. Lão Xoa, đến đây tôi nói cho cậu chuyện này."
Lý Như đứng dưới tán cây mát mẻ, cô mỉm cười với chị dâu cả và con cái nhà họ Lưu, cô chào hỏi rồi im lặng, đứng chờ Xuyên Trụ nói chuyện xong với Lưu Lão Xoa.
Hai mẹ con nhà họ Lưu chỉ lo ăn cơm, không rảnh để nói chuyện phiếm. Cặp mắt của Lý Như nhìn xuống đất, cố gắng không để ý nhiều tới bộ dạng của hai mẹ con. Tránh cho ngày nào đó người nhà này không trốn thoát được thì cô nhớ tới càng thấy khó chịu hơn.
Xuyên Trụ đã nói chuyện xong, anh ấy vỗ bả vai của Lưu Lão Xoa rồi đi về phía Lý Như.
Hai chị em nhà họ Lý cùng nhau đi trên con đường trong núi lớn. Con dâu cả nhà họ Lưu ném châu chấu trên tay vào bao tải, đứng thẳng người lên, đúng lúc trông thấy bóng dáng của Xuyên Trụ và Lý Như đi vòng qua núi rồi biến mất, cô ấy hỏi Lưu Lão Xoa: "Hai người họ đi rồi, Xuyên Trụ nói gì với anh thế?"
Lưu Lão Xoa nhíu mày, không vui nói: "Lát nữa về nhà rồi anh nói." Xuyên Trụ nói hôm qua anh ấy có tới thôn Đông Bình một chuyến, nghe nói ở Hà Đông có nhiều nơi không may gặp nạn. Nơi tiếp giáp với Hà Tây có mấy thôn nhỏ ít dân cư gặp phải thổ phỉ cướp lương thực rồi còn giết người, nhà gặp nạn đều là những căn nhà biệt lập với mọi người. Hiện giờ Hà Tây của họ cũng đang gặp nạn, nói không chừng cũng là do thổ phỉ. Nơi ở của nhà anh ta lúc còn yên bình thì không sao, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì Tây Vương Trang cách đây mấy dặm cũng không có ai giúp đỡ... Tốt nhất là xem ở trong thôn lớn có ai thân thích thì qua đó ở nhờ, đợi thời gian náo loạn này trôi qua rồi hằng quay lại nhà. Anh ta nghe xong chuyện thì lồng ngực lập tức thắt lại. Xuyên Trụ đúng là tốt bụng thật, nhưng chuyện chuyển nhà này cũng không phải dễ dàng gì. Nhà anh ta sống ở dưới vách đá này đã được mười mấy năm. Nhà đá, sân bằng đá, đá bị nghiền nát, đá mài, ngần ấy gia tài đều là do đích thân anh ta làm ra, nói buông một câu là buông, vậy còn có thể dọn đi đâu đây?
Hơn nữa, nhà anh ta cũng chẳng có người thân nào ở trong mấy cái thôn lớn này hết!
Anh ta vốn là người chạy nạn từ Hà Đông đến, vợ anh ta là người ở Tây Vương Trang nhưng mẹ ruột của cô ấy đã mất từ lâu, chỉ còn lại anh em chú bác nhưng bọn họ lại chiếm mất nhà cửa ruộng vườn do cha mẹ vợ anh ta để hai, cũng vì vậy mà hai nhà trở thành kẻ thù, không còn lui tới nữa.
Đến Tây Vương Trang cũng không cần xem sắc mặt của kẻ thù hay sao? Nhưng Xuyên Trụ nói rất có lý, nếu không dọn đi, lỡ như thật sự có người nổi dã tâm, ba cánh tay của ba người nhà bọn họ còn có thể chặn nổi một đôi chân sao?
Lưu Lão Xoa nhìn đứa con của mình. Tên nhóc mười tám tuổi đã cao ngang mình, mẹ cậu ta đang nhờ người hỏi việc hôn nhân cho nó. Vì nhà bọn họ là nhà biệt lập nên không dễ tìm vợ, nhưng với con của anh ta thì không cần phải lo lắng, nếu thật sự không được vẫn có thể tìm một người ở Hà Đông...
Bạn cần đăng nhập để bình luận