[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 144

Chương 144Chương 144
Nhìn độ cao so với mặt biển, rồi lại nhìn độ cao tương đối, đối với chuyện này Lý Như chỉ có thể cười ha ha.
"Đúng đúng, chúng ta chạy nhanh như vậy, chắc chắn bọn quỷ binh không đuổi kịp đâu!"
"Nếu thật sự có bọn quỷ binh tới lùng bắt chúng ta, chúng ta nghĩ cách đánh chết bọn chúng!"
Mấy đứa bé trai lập tức được truyền cảm hứng.
"Nhìn xem cháu có thể làm gì nha!"
Bà nội của Tiểu Xuân dí vào trán của Tiểu Xuân, trong lòng cũng không hoảng loạn, thong thả nói: "Bà thấy bọn chúng không thể ở mãi không đi, không ăn không uống gì, bọn chúng cũng không phải tới để sống cuộc sống nghèo khó như người dân chúng ta đúng không? Chúng ta chờ bọn chúng đi rồi lại về thôn!"
Ngoài cửa sổ có gió thổi qua, trong phòng vừa tối vừa bí bách, anh ta nằm trên chiếc giường đất lạnh như băng, nghe thấy có tiếng bước chân lộn xôn, có tiếng bát sứ rơi vỡ, còn có tiếng khóc ré lên, rồi đột ngột bị cắt đứt.
Còn có từng tràng tiếng hét thảm thiết anh ta nghe không hiểu chút nào, đây là quỷ binh Nam Đảo sao?
Anh ta biết mình sắp không ổn rồi, bây giờ anh ta đang khó thở, lồng ngực như bếp lò bị chất đầy tro lạnh và củi ướt, một chút hơi ấm cũng sắp biến mất.
Anh ta bị bệnh lao đã nhiều năm rồi, căn bệnh này không chữa khỏi được, lại đặc thù, nếu như mùa màng bội thu, anh ta còn có suy nghĩ dùng tiền mua mạng, nhưng bây giờ, kể cả trong tay có núi vàng núi bạc cũng không mua được một cái mạng của anh ta.
Huống chỉ, vàng bạc trong tay anh ta, đã bị Lai Hoa mang đi hết từ lâu rồi... Chỉ có, chỉ còn lại...
Bỗng nhiên cổng nhà bị người khác đá văng, một đám người lao vào, dường như anh ta thấy được màu vàng đất trên những bộ đồ đó, ngay sau đó một bóng người vọt vào trong phòng.
"Họ Trương kia, nếu như mày biết điều... Oái!"
Bóng người đầu tiên xông vào phòng kia, chưa nói hết một câu, đã đá phải thứ gì đó, đổ đầy ra đất, tanh hôi không chịu nổi, rõ ràng là một cái bô chứa đầy đồ bẩn bên trong.
Người kia vội vàng giơ chân sang bên cạnh, chỉ vào bóng người trên giường chửi ầm lên. "Mày muốn chết..."
Hắn mắng lấy mắng để mới nhận ra có gì đó không thích hợp, người đang nằm trên giường, mặc quần áo chỉnh tề, nhưng mặt mũi lại xám xịt, ánh mắt tan rã, như thể chỉ thở ra mà không hít vào!
"Con mẹ nó, họ Trương, mày nói xong đã rồi hãy chết!"
Người kia cũng không để ý tới đôi chân tanh tưởi, nhào tới, túm chặt vạt áo của người trên giường, lắc điên cuồng, vừa rung vừa sợ hãi.
Mẹ nó, hắn mang theo nhiệm vụ tới đây, chẳng may Thái Quân đại nhân chê hắn không làm được việc, hắn sẽ bị nhịn đói đi lòng vòng đói!
Hắn liều mạng lắc một hồi lâu, rốt cuộc cũng có chút tác dụng, người đàn ông trên giường mở mắt, há miệng ra.
Hắn mừng rỡ hét ầm lên: "Họ Trương, vật kial Vật kia ở..."
Hắn vội vàng nói, bất thình lình lão Trương kia, mặt đối mặt, mắt đối mắt, khạc ra một cục đờm đặc. Cục đờm này vừa tanh vừa hôi, còn lẫn cả tơ máu, vừa vặn dính hết lên mặt mũi hắn!
Buồn nôn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là khi hắn đang mắng xúi quẩy, chợt nhớ tới người phụ nữ kia từng nói, tên họ Trương này, bị mắc bệnh lao không thể chữa khỏi, nan yl
Hắn buông hai tay, vội vội vàng vàng chỉ lo lau mặt, buông lão Trương ra, lão Trương liếc mắt nhìn hắn, đổ lưng ngã lên giường, trút nốt hơi thở cuối cùng trên đời này, khóe miệng lộ ra một nụ cười, anh ta bị bệnh lao, đúng con mẹ nó rồi đấy!
Người kia khó khăn lắm mới lau sạch mặt, lại mở to mắt ra xem xét, thực sự giận sôi lên, con chó này, chết cũng chết không đúng lúc!
"Còn cười, cười cái con mẹ mày..."
Người kia vung nắm đấm lên muốn đánh, nghĩ tới người bệnh, cuối cùng vẫn không dám ra tay, nghe được sau lưng có giọng nói quái lạ vang lên.
"Điền Lai Tài, mày có hỏi được không đấy?"
Một nhóm người đàn ông trung niên vóc dáng hơi lùn đứng ngoài cổng, mặc một bộ quân trang chó vàng, cau mày, bịt mũi, ghét bỏ nhìn Điền Lai Tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận