[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 53

Chương 53Chương 53
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khan, rõ ràng là của một người đàn ông trưởng thành!
Lý Như và đám trẻ con đang nói chuyện đều bị giật mình, đồng loạt nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Một người đàn ông trung niên bước ra từ bụi cây trên bãi sông, khuôn mặt đen gầy, vóc dáng trung bình, mặc chiếc áo khoác ngoài bằng vải thô trắng và quần vải thô đen, ở eo mang chiếc thắt lưng đỏ đã bạc màu, ăn mặc như một người dân bản địa, ngoại hình cũng rất bình thường, không xấu cũng không đẹp, đôi mắt dài và hẹp, nhìn qua trông như một người đàn ông trong làng đang đi đốn củi hoặc chăn bò vậy.
Người đàn ông nở một nụ cười hiền lành phúc hậu, gật đầu với đám trẻ con, lại nhìn thấy chỉ có Lý Như là người lớn trong đó, bèn chào hỏi Lý Như: "Chị gái này, đang giặt đồ sao?"
Người này nói giọng Thấm Thành, nhưng Thấm Thành nhiều núi, địa hình nhiều biến hóa, có những lúc giọng nói giữa các thôn với nhau cũng có sự khác biệt. Chẳng hạn như người thôn Đông Bình gần với Hà Đông nhất, có rất nhiều từ đều mang âm điệu Hà Đông, vì vậy chẳng cần nhìn người, chỉ cần vừa mở miệng ra, mọi người liền biết người này tới từ thôn Đông Bình.
Từ khẩu âm của người này có thể nghe ra anh ta cũng phải sống cách đây mấy chục dặm.
nừm
Lý Như đáp lại một tiếng, cảnh giác nhìn người đàn ông.
Cô lại dùng khóe mắt quan sát những đứa trẻ xung quanh, gần mười đứa trẻ dường như cũng không đứa nào quen biết người đàn ông này.
Người đàn ông cõng trên lưng một bao tải, trong bao tải dường như đựng vật gì nặng đâu đó mười cân, có chút giống như đang đi thăm họ hàng vậy.
Các bé gái đều lùi lại vài bước sau lưng Lý Như, các bé trai thì to gan hơn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
Đứa trẻ cao nhất là Đại Trụ còn bạo dạn hỏi một câu.
"Chú à, chú là người thôn nào vậy? Muốn đi đâu thế?"
Người đàn ông ngược lại vô cùng hòa nhã, híp mắt cười cười: "Chú là người thôn Đại Nam, tới Hà Đông để thăm họ hàng, các cháu là thôn nào thế?"
Thôn Đại Nam hiển nhiên cách thôn Cốc Đôi rất xa, chín đứa trẻ nghe xong đều ngu ngơ không biết đây là đâu, nhưng Lý Như lại biết thôn Đại Nam.
Thôn Đại Nam ở ngoại ô của Thấm Thành, lúc ở thời hiện đại, khu đô thị Thấm Thành ngày càng phát triển mở rộng, thôn Đại Nam đã sắp bị đẩy ra rìa rồi. Đó là một thôn lớn, phát triển cũng rất nhanh, còn mở hai nhà máy lớn... Nhưng đó là ở thời hiện đại, một trắm năm trước nó như thế nào thì Lý Như không biết rõ.
Lý Như không nhịn được hỏi một câu.
"Thôn Đại Nam? Nơi đó không phải ở gần thành phố sao?"
Tuy rằng phải có tính đề phòng, nhưng nạn châu chấu hiện tại còn chưa diễn ra, lương thực cũng chưa đến lúc quá thiếu thốn, các thổ phỉ chắc cũng không đến mức phái người tới tiên phong chỉ vì chút lương thực dự trữ của mấy thôn nhỏ đâu nhỉ. Hơn nữa, cảm giác mà người này mang lại cho Lý Như cũng không giống như thổ phi. "Đúng thế, cách huyện ly* khoảng mười lăm dặm."
*Huyện ly: nơi đặt cơ quan hành chính của huyện.
Người đàn ông đứng yên, gương mặt nở nụ cười mà trả lời.
"Thôn của các anh có hạn hán không?"
"Còn hạn hán hơn cả nơi đây!"
Người đàn ông nói với vẻ mặt nặng nề.
"Đều là đồng bằng, không có núi cũng chẳng có cây, toàn bộ đều dựa vào nước giếng, năm nay chẳng được chút lương thực nào!"
Lý Như và mấy đứa trẻ đều vô cùng kinh ngạc.
"Vậy người thôn các anh ăn gì?"
"Lên thành phố làm công ngắn hạn, tới nhà họ hàng vay lương thực, trồng rau dại ngoài ruộng, bán nhà bán đất bán cả con..." Người đàn ông nói rất bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh đó lại có nỗi cay đắng không giấu được.
Các đứa trẻ đều nhìn nhau, không nói nên lời.
Người lớn trong nhà đều nói cuộc sống của người bên ngoài còn khó khăn hơn nhà bọn họ, chúng còn không tin, không ngờ tới đều là sự thật!
"Lên thành phố làm ăn cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận