[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 232

Chương 232Chương 232
Dương Hoa nhận lấy xẻng từ tay Lý Như, có chút khó hiểu: "Em đang làm gì vậy? Đào kho báu à?"
Lý Như cười nói: "Đúng vậy, xem hôm nay chúng ta may mắn đến mức nào?"
Lý Như ra khỏi sân, đến dưới gốc cây Bách lớn, nheo mắt nhìn bầu trời, đi vòng quanh cây Bách lớn mấy bước như đang tính toán gì đó.
Sau khi xác nhận vị trí, Lý Như đào mười bước về phía đông của cây Bách lớn, vốn định làm một mình, nhưng có Dương Hoa là lực lượng lao động mạnh mẽ, Lý Như thoải mái hơn rất nhiều. Xẻng của Dương Hoa đang cắm vào mặt đất cũng đụng phải một tảng đá lớn.
"Có thể là cái này không?" Nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Lý Như, Dương Hoa cũng khó hiểu.
Viên đá lớn này có kích thước tương đương với một quả bóng rổ, mặc dù hình dáng của nó có phần nhẫn và tròn hơn một chút, nhưng rõ ràng nó là một viên đá xanh lớn rất phổ biến ở địa phương bọn họ, nó có thể có giá trị gì chứ?
Lý Như nhảy xuống cái hố sâu họ đào, cẩn thận nhấc hòn đá lên và tìm thấy thứ gì đó từ dưới tảng đá.
"Em vẫn ổn chứ?"
Cây Bách to lớn này nằm ở trước sân nhà Lý Như, không có gì ngạc nhiên khi cô biết dưới gốc cây chôn cái gì, nhưng điều kỳ lạ rõ ràng chính cô là người muốn đào nó, và rõ ràng cô đã tìm thấy gì đó. Sao mặt cô lại tái nhợt như vậy? Chắc hẳn có điều gì khác thường ở đó sao?
Dương Hoa kéo Lý Như đang có chút mất trí đứng dậy, lúc này anh mới nhìn thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay Lý Như.
Chiếc hộp gỗ nhỏ có kích thước bằng lòng bàn tay, Dương Hoa chưa từng nhìn thấy thứ gì hay ho như vậy, thoạt nhìn có thể nhận ra đó là một chiếc hộp gỗ gụ cũ, hoa văn tỉnh xảo được chạm khắc trên đó chắc cũng đáng tiền, nhưng chắc chắn nhiều nhất cũng chỉ mấy ngàn tệ, còn chưa bằng hiếc mặt dây chuyền ngọc trên cổ mà Lý Như đeo nữa...
Hoặc, có kho báu nào khác trong chiếc hộp gỗ gụ này sao?
"Dương Hoa, em, em phải bình tĩnh một chút, anh có thể giúp em lấp cái hố này được không?"
Lý Như đến đây để hiểu được nghi hoặc trong lòng cô, lúc trước cô lợi dụng đêm tối gió lộng suốt một tháng để chôn chiếc hộp gỗ nhỏ này dưới gốc cây Bách lớn. Tại sao cô lại chọn nơi này?
Bởi vì duy nhất nơi này không có nhiều thay đổi sau gần trăm năm lịch sử.
Giống như những nơi khác, chẳng hạn như sân nhà bà ngoại, sau này thuộc về con trai Tiểu Lan và em trai Lý Như.
Hơn nữa, chiếc hộp gỗ nhỏ này vốn là của nhà họ Trương, chôn ở gần nhà họ Trương là rất hợp lý.
Lý Như không trả lại chiếc hộp cho nhà họ Trương vì sợ nhà họ Trương không cẩn thận sẽ vô tình đánh mất nó, hay vào đầu những năm 1970. những thứ này sẽ trở thành vật dụng cũ rồi bị tiêu hủy.
“Không sao chứ?"
Nhìn thấy Lý Như đang ngồi ở rễ của cây đại thụ, cô vô cùng sửng sốt như thể thứ mình đào lên không phải là một chiếc hộp gỗ nhỏ mà là một quả mìn. Dương Hoa chôn trong hố lo lắng chạm vào tay cô, lúc chạm vào cảm giác rất lạnh như khi cô ở trong đường hầm, nhưng đây không phải là thời khắc nguy cơ sinh tử, Dương Hoa có chút thời gian để suy nghĩ về những thứ khác... Bàn tay nhỏ này khá mềm mại đúng không?
Trong lòng Lý Như có chút trống rỗng, yếu ớt đưa cái hộp nhỏ cho Dương Hoa: "Anh xem xem, có cảm giác quen thuộc không?"
Sau khi trải qua mười năm đó cô chỉ xem nó như một giấc mộng, đều là do chính mình tưởng tượng ra, vậy sao cái hộp gỗ nhỏ này có thể ở đây?
Lẽ nào là cô đã thật sự xuyên không đến một thời gian và không gian song song.
Nhưng những thứ cô chôn trong thời gian và không gian song song sao lại có thể được tìm thấy trong thời gian và không gian ban đầu?
Những câu hỏi này không có đáp án, cô mang đầy nghỉ ngờ, có cảm giác sợ hãi mơ hồ về những điều chưa biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận