[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 151

Chương 151Chương 151
Nếu như ở hiện đại, mấy thứ này có lẽ Lý Như đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đã vứt sạch đi rồi, nhưng trong năm đói kém, mọi thứ đều khan hiếm như thế này, dù rất tức giận và ghê tởm, Lý Như vẫn cùng ba đứa bé thu dọn đồ đạc, đợi lúc yên bình rồi mang ra giặt.
Nghe nói đỉnh Phượng Hoàng Phong Hỏa đài bị quỷ binh đào lên, bọn chúng đến thôn Cốc Đôi cướp bảo vật, bây giờ bảo vật đã ở trong tay bọn chúng, nên rút quân về rồi.
Lý Như cố gắng hồi tưởng lại, nhưng cô vẫn không nhớ ra đã từng nghe các trưởng lão nói về chuyện quỷ binh đào bảo vật bao giờ, nhưng điều này cũng có thể giải thích tại sao những quỷ binh này lại phải tốn nhiều công sức như vậy để tới khe núi giữa biên giới hai nước. Nhưng trên đỉnh Phượng Hoàng có bảo vật thật sao?
Lý Như không tin cho lắm.
Đó có thể là loại bảo vật gì chứ? Thôn Cốc Đôi xa xôi như vậy, mấy trăm năm nay cũng không có người nào cực kỳ nổi tiếng, cũng không phải là khởi nguyên của các nền văn minh cổ đại, đào một cái hố là có thể đào ra văn vật?
Hơn nữa cho dù có, người Nam Đảo cũng chưa chắc đã vì đào được bảo vật mà rút quân về huyện, dù sao dựa theo tình hình hiện tại, chiến tuyến của quỷ binh ở Nam Đảo quá dài, không chỉ muốn nuốt trọn nước C, vươn tay tới biên giới một số quốc gia ở phía đông nam, thậm chí còn trêu chọc vào đế chế mạnh nhất trong tương lai.
Có lẽ vì thế trận chiến đấu không tốt nên đám quỷ binh này không còn cách nào khác đành phải giữ thế phòng thủ, nhận được chỉ thị nên mới rút lui vào thành?
Nếu như thế này...
Anh mắt Lý Như lóe lên, nghĩ đến kỳ ngộ của ông ngoại Tăng của Đại Lâm khi sắp chết đói.
Không biết cô còn tìm được túi bột đó không.
Mặc dù Lý Như đã chuẩn bị trước rất nhiều đồ ăn, cũng giấu ở nhiều nơi, nhưng có một số nơi cô phải suy nghĩ thật kỹ thì mới có thể nhớ ra, coi như là thỏ khôn có ba hang, để nuôi sống cô và ba đứa con thì vẫn ổn, nhưng những thứ đó có một phần ba là rau rừng khô, khoai lang khô và châu chấu khô, mùi vị thì không cần đề cập đến.
Lần này chạy nạn, đồ ăn không kịp mang đi đã hỏng hết rồi.
Giá như cô có một túi bột mì...
Nghĩ đến đây, Lý Như gọi Đại Lâm, dặn dò Tiểu Lan và Miên Hoa trông nhà, cô và Đại Lâm mỗi người khoác một chiếc giỏ sau lưng đi về phía tây.
Lúc này, những hố lớn đào ở hai đầu thôn đã được lấp lại rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, chính bọn quỷ binh Nam Đảo đã bắt những người lao động khổ sai làm.
Hiện tại toàn bộ thôn Cốc Đôi đều bị trọng thương, tạm thời không có nhân lực đi tuần tra trong thôn, canh giữ ngã tư, ra vào thôn rất thuận tiện, Lý Như dẫn Đại Lâm đi về phía tây.
Lúc đi cô đã nói với Đại Lâm, là ra ngoài mương đẳng tây đào rau dại, đợi ra khỏi thôn rồi, cô mới nói cho Đại Lâm, cô muốn xem xem lúc đám quỷ binh Nam Đảo đó đi, nói không chừng có để lại thứ gì trên đường, cô đưa Đại Lâm đi theo nhặt nhạnh hôi của.
Lần đầu tiên Đại Lâm đến nhà Lý Như, bởi vì trong nhà gặp nạn nên buồn bực không vui, nhưng cậu bé lại rất hiểu chuyện, làm việc cực kỳ chăm chỉ. Lý Như nói đi hôi của, nếu để người lớn trong thôn nghe được, nói không chừng sẽ nói Lý Như là suy nghĩ viển vông.
Nhưng Đại Lâm lại không nói gì, Lý Như nói đi đâu thì cậu đi đó, lúc nghe được đi nhặt đồ đạc của bọn quỷ binh Nam Đảo để lại, mắt cậu bé lóe lóe lên.
Quỷ binh vào thôn Cốc Đôi, đương nhiên chúng sẽ chọn ở trong những ngôi nhà tốt nhất trong thôn, nhiều nhà bị tổn thất nặng nề, nhưng con cái của họ cũng đã nhặt nhạnh được những thứ còn sót lại, chẳng hạn như bọc đạn này, tàn thuốc này, thậm chí cả những lon thiếc rỗng mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận