[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 214
Chương 214Chương 214
Nhưng đây không được tính là tuyển rể, thế nên anh em nhà cô mới có họ Cao, bây giờ nàng làm chuyện này chắc theo hiệu ứng cánh bướm sẽ thay đổi chuyện gia tộc một tí nhỉ?
Tháng năm đến rồi, trong thôn có rất nhiều cặp đôi mới đính hôn.
Lý Như thấy chuyện tình cảm của Tiểu Quang và Miên Hoa càng ngày càng diễn biến tốt, trông như không bao giờ tách rời nhau, thế là cô bảo Xuyên Trụ đi coi ngày gọi cả hai đi làm việc, không nhốt trong nhà được, nhưng cậu bé Tiểu Quang tính cách cũng khá tranh đua, trong thời gian rảnh rỗi, cậu ấy lên núi hái thảo mộc và cắt thành từng phần nhỏ rồi đem bán ở phía bên kia sông Đông. Trong mấy năm nay cậu ấy đã tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ. Cậu ấy dành hết số tiền đó để làm sính lễ đưa cho Lý Như, Lý Như thay cháu mình thu như là mẹ vợ vậy, sau này khi hai đứa cần dù là để xây nhà hay ra lập nghiệp bên ngoài thì cô cũng sẽ đưa.
Tuy nhiên, theo những gì mà Lý Như đoán được, mấy năm nữa đôi vợ chồng son Tiểu Quang sẽ không ở lại thôn Cốc Đôi nữa, việc hai đứa có xây nhà hay không không quan trọng.
Giữa tháng năm, đội y tế và đội tuyên truyền nhận nhiệm vụ từ cấp trên chuẩn bị được điều động đi nơi khác để thực hiện công việc.
Bởi những người này đối xử rất tốt với người trong thôn, làm được rất nhiều việc có giá trị nên khi họ rời đi thì gần như tất cả người dân trong thôn đều đến tiễn họ, tiễn qua một ngọn núi mới thôi.
Mặc dù bác sĩ Đỗ ít nói nhưng cô ấy đã sống cùng phòng với Lý Như trong một thời gian dài, bây giờ cô ấy bất ngờ phải đi rồi, Lý Như thế mà lại cảm thấy không quen lắm.
Lý Như cũng tiễn họ đến sông bên sườn núi, trong khi những người khác đang nói chuyện không để ý đến đây, bác sĩ Đỗ vừa rửa mặt xong thì ngẩng đầu lên cười với Lý Như: "Chị Nhị Mai nhớ học chăm nhé, sau này em sẽ thuê người mang sách đến cho chị! Tuyệt đối không được lười đâu đấy, giờ này năm sau em sẽ lại đến thôn này để kiểm tra xem chị học hành ra sao đó!"
Trước khi bác sĩ Đỗ rời đi, cô ấy đã để lại hộp thuốc nhỏ của mình cho Lý Như. Đêm qua, trước khi chia tay, cô ấy còn soạn cả lời từ biệt cho cô.
“Chị Nhị Mai à, em từng nghĩ phụ nữ trong thôn, đặc biệt là những người ở trong núi lớn thì sẽ dốt lắm, không biết cái gì tất, chỉ suốt ngày quẩn quanh bếp núc chồng con. Không ngờ là đến khi quen biết chị thì nhận thức lạc hậu của em đã thay đổi rồi."
"Cũng đúng, thế thì đồng chí Dương mới muốn lấy chị làm vợ chứ..."
Lý Như thấy hơi sai sai, cô sửng sốt: "Này, khoan đã, đồng chí Dương gì cơ? Vợ nào? Chuyện này là như nào thế?"
Bác sĩ Đỗ cười áy náy: "Chị Nhị Mai, chắc là chị chưa biết... Khi đồng chí Dương đi công tác ở khu căn cứ ấy, có rất nhiều người muốn mai mối cho anh ấy. Đồng chí Dương từ chối vì anh ấy đã thích một người chị sống ở thôn Cốc Đôi, huyện Thấm Thành, người chị đó từng cứu mạng anh ấy, chờ sau khi toàn thắng trở về anh ấy sẽ cầu hôn người chị đó."
Lý Như càng thêm mơ hồ: "Cái gì?"
Bác sĩ Đỗ nắm lấy tay Lý Như, có chút hổ thẹn: "Chị Nhị Mai, không gạt chị, lúc trước em còn lầm bầm trong bụng vài câu, cảm thấy một phụ nữ trong núi, sao có thể xứng đôi với đồng chí Dương, đồng chí Dương hiện tại đã là đoàn trưởng, tương lai còn thể thăng chức, nếu cưới phải một người vợ làm gánh nặng cho mình, vậy thì..."
Lý Như hai mắt xoay chuyển: "Không, không phải..."
"Nhưng khi tới thôn Cốc Đôi, tiếp xúc nhiều với chị, em mới nhận ra chị là người rộng lượng, có năng lực. Em tiếp thu học cái cũng rất nhanh, nhưng lúc chưa đi làm vẫn còn kém xa chị. Điều này, em phải kiểm điểm lại."
Bác sĩ Đỗ nói rất thành khẩn, lúc đầu, đội y tế của họ có khoảng chục cô gái trẻ, vì công việc nên thường xuyên tiếp xúc với nhiều bộ đội cùng khu, nhiều cặp nên duyên vợ chồng, có vài người còn cách nhau cả chục tuổi.
Nhưng đây không được tính là tuyển rể, thế nên anh em nhà cô mới có họ Cao, bây giờ nàng làm chuyện này chắc theo hiệu ứng cánh bướm sẽ thay đổi chuyện gia tộc một tí nhỉ?
Tháng năm đến rồi, trong thôn có rất nhiều cặp đôi mới đính hôn.
Lý Như thấy chuyện tình cảm của Tiểu Quang và Miên Hoa càng ngày càng diễn biến tốt, trông như không bao giờ tách rời nhau, thế là cô bảo Xuyên Trụ đi coi ngày gọi cả hai đi làm việc, không nhốt trong nhà được, nhưng cậu bé Tiểu Quang tính cách cũng khá tranh đua, trong thời gian rảnh rỗi, cậu ấy lên núi hái thảo mộc và cắt thành từng phần nhỏ rồi đem bán ở phía bên kia sông Đông. Trong mấy năm nay cậu ấy đã tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ. Cậu ấy dành hết số tiền đó để làm sính lễ đưa cho Lý Như, Lý Như thay cháu mình thu như là mẹ vợ vậy, sau này khi hai đứa cần dù là để xây nhà hay ra lập nghiệp bên ngoài thì cô cũng sẽ đưa.
Tuy nhiên, theo những gì mà Lý Như đoán được, mấy năm nữa đôi vợ chồng son Tiểu Quang sẽ không ở lại thôn Cốc Đôi nữa, việc hai đứa có xây nhà hay không không quan trọng.
Giữa tháng năm, đội y tế và đội tuyên truyền nhận nhiệm vụ từ cấp trên chuẩn bị được điều động đi nơi khác để thực hiện công việc.
Bởi những người này đối xử rất tốt với người trong thôn, làm được rất nhiều việc có giá trị nên khi họ rời đi thì gần như tất cả người dân trong thôn đều đến tiễn họ, tiễn qua một ngọn núi mới thôi.
Mặc dù bác sĩ Đỗ ít nói nhưng cô ấy đã sống cùng phòng với Lý Như trong một thời gian dài, bây giờ cô ấy bất ngờ phải đi rồi, Lý Như thế mà lại cảm thấy không quen lắm.
Lý Như cũng tiễn họ đến sông bên sườn núi, trong khi những người khác đang nói chuyện không để ý đến đây, bác sĩ Đỗ vừa rửa mặt xong thì ngẩng đầu lên cười với Lý Như: "Chị Nhị Mai nhớ học chăm nhé, sau này em sẽ thuê người mang sách đến cho chị! Tuyệt đối không được lười đâu đấy, giờ này năm sau em sẽ lại đến thôn này để kiểm tra xem chị học hành ra sao đó!"
Trước khi bác sĩ Đỗ rời đi, cô ấy đã để lại hộp thuốc nhỏ của mình cho Lý Như. Đêm qua, trước khi chia tay, cô ấy còn soạn cả lời từ biệt cho cô.
“Chị Nhị Mai à, em từng nghĩ phụ nữ trong thôn, đặc biệt là những người ở trong núi lớn thì sẽ dốt lắm, không biết cái gì tất, chỉ suốt ngày quẩn quanh bếp núc chồng con. Không ngờ là đến khi quen biết chị thì nhận thức lạc hậu của em đã thay đổi rồi."
"Cũng đúng, thế thì đồng chí Dương mới muốn lấy chị làm vợ chứ..."
Lý Như thấy hơi sai sai, cô sửng sốt: "Này, khoan đã, đồng chí Dương gì cơ? Vợ nào? Chuyện này là như nào thế?"
Bác sĩ Đỗ cười áy náy: "Chị Nhị Mai, chắc là chị chưa biết... Khi đồng chí Dương đi công tác ở khu căn cứ ấy, có rất nhiều người muốn mai mối cho anh ấy. Đồng chí Dương từ chối vì anh ấy đã thích một người chị sống ở thôn Cốc Đôi, huyện Thấm Thành, người chị đó từng cứu mạng anh ấy, chờ sau khi toàn thắng trở về anh ấy sẽ cầu hôn người chị đó."
Lý Như càng thêm mơ hồ: "Cái gì?"
Bác sĩ Đỗ nắm lấy tay Lý Như, có chút hổ thẹn: "Chị Nhị Mai, không gạt chị, lúc trước em còn lầm bầm trong bụng vài câu, cảm thấy một phụ nữ trong núi, sao có thể xứng đôi với đồng chí Dương, đồng chí Dương hiện tại đã là đoàn trưởng, tương lai còn thể thăng chức, nếu cưới phải một người vợ làm gánh nặng cho mình, vậy thì..."
Lý Như hai mắt xoay chuyển: "Không, không phải..."
"Nhưng khi tới thôn Cốc Đôi, tiếp xúc nhiều với chị, em mới nhận ra chị là người rộng lượng, có năng lực. Em tiếp thu học cái cũng rất nhanh, nhưng lúc chưa đi làm vẫn còn kém xa chị. Điều này, em phải kiểm điểm lại."
Bác sĩ Đỗ nói rất thành khẩn, lúc đầu, đội y tế của họ có khoảng chục cô gái trẻ, vì công việc nên thường xuyên tiếp xúc với nhiều bộ đội cùng khu, nhiều cặp nên duyên vợ chồng, có vài người còn cách nhau cả chục tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận