[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 77
Chương 77Chương 77
Bà nội cậu bé tức giận liếc nhìn con dâu cả, chuyện này có thành hay không, chuyện làm ăn không được thì chúng ta vẫn còn tình nghĩa, ai biết sau này sẽ ra sao chứ?
Con dâu không nhẫn nhịn, động chạm tới bên trên thì làm sao đây!
Nhị Lâm hay Tam Lâm đều không được mà, đều là con của cô ta. Liên Thúy gấp gáp muốn phản biện lại vài câu nhưng lại nghe thấy nhiều tiếng bước chân từ ngoài sân vọng lại.
Lão Cao dẫn theo năm sáu người con trai thở hồng hộc vào trong nhà.
Bà nội Đại Lâm nghi ngờ: "Làm ruộng xong rồi sao? Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng àm
Hôm qua xảy ra thiên tai, hoa màu cao đến thắt lưng đều bị phá sạch, ông lão khóc thầm cả đêm, nhưng bà ấy chỉ thở dài không nói. Chẳng lẽ hôm nay vì trông thấy vậy lên quá buồn bực dẫn đến tâm bệnh rồi?
Đầu của lão Cao hất về phía cổng: "Gọi lão nhị và vợ thằng ba tới, đóng cổng lớn lại, cả nhà ta bàn bạc chuyện!"
Người lớn và trẻ em của thôn Tiểu Cao đều đã vào trong sân, vì vậy sườn núi nhỏ trở nên yên tĩnh và vắng vẻ. Con đường chính bắt đầu từ thôn Đông Bình ở phía đông, kéo thẳng đến thôn Bất Pha rồi cuối cùng dẫn đến đại lộ của sông Hà Pha. Từ hướng này đi về phía tây có một người đàn ông lảo đảo đi tới.
Người đàn ông này khoảng ngoài ba mươi tuổi, anh ta mặc một chiếc áo choàng và quần rách rưới bẩn thỉu, chân đi một đôi giày rách, khuôn mặt dài kiểu ngựa, đôi mắt nhỏ. Trên đường đi hết nhìn đông lại ngó tây, con ngươi liên tục đảo qua lại. Anh ta nhìn xung quanh ruộng đồng không có bóng dáng một ai thì nói loạn mấy câu rồi đi tới cổng nhà lão Cao.
Ban ngày ban mặt, sao cổng lớn lại đóng chặt như vậy chứ?
Nhà lão Cao đang làm quá lên rồi?
Người đàn ông nghe thấy có tiếng nói chuyện ở bên trong, vốn định đẩy cửa ra nhưng lại thu tay về. Anh ta tốn sức quay ngang quay dọc cái đầu của mình, đưa tai sát lên cửa, chuẩn bị nghe ngóng động tĩnh...
Ai ngờ anh ta nghe được rõ hơn một chút giọng nói đồng loạt vang lên ở bên trong: "Biết rồi!"
Đây là biết gì chứ?
Mắt người đàn ông sáng lên, đang định tiếp tục nghe lén thì bỗn nhiên cổng lớn được mở ra từ bên trong.
Người đàn ông lảo đảo mấy cái, suýt chút nữa thì ngã vào trong sân.
Cao Hữu Võ đứng ở cạnh cửa, vừa thấy người này thì liếc mắt: "Hỉ Vượng, anh mới vừa nghe lén nhà tôi nói chuyện đấy à?"
Trong sân có rất nhiều người, tất cả người nhà họ Cao đều ở chỗ này.
Nhà họ Cao đều biết người đàn ông vừa mới ngã vào này.
Người này tên là Khổng HỈ Vượng, là người của thôn Bất Pha, coi như là có chút thân thích với nhà họ Cao, là anh em chú bác với con dâu cả Khổng Liên Thúy nhà lão Cao. Người này nổi tiếng lười biếng ở thôn Bất Pha, ruộng vườn ở nhà toàn dựa vào vợ anh ta, anh ta chỉ làm dáng một chút. Vì vậy nên hoa màu ở mấy mẫu đất nhà anh ta luôn luôn siêu vẹo nghiêng ngả, không gặt được bao nhiêu lương thực. Cả nhà quanh năm đều dựa vào việc há miệng mượn người khác. Anh ta là anh em con chú con bác với Liên thúy, thôn Bất Pha cách thôn Tiểu Cao cũng chỉ có mấy dặm. Anh ta tới thôn Tiểu Cao mượn này mượn kia cũng không phải là một hai lần.
Vì vậy trong mắt các gia đình ở thôn tiểu Cao thì Khổng Hỉ Vượng là một người không được chào đón.
Nhưng HỈ Vượng này biết nói lời ngon ngọt, có thể dỗ con nít, bọn trẻ nhà họ Cao vẫn rất thích anh ta, gặp mặt đều gọi một tiếng cậu HỈ Vượng.
HỈ Vượng một tay vịn khung cửa, còn không đứng vững cười hì hì.
"Không phải là tôi nhìn không thấy ai nên mới thấy kỳ lạ mà liếc một cái hay sao?"
"Xì, đó mà gọi là liếc một cái à? Dùng lỗ tai để liếc phải không?"
Cao Hữu Võ trẻ tuổi xung mãn, nói chuyện không nể mặt. Khổng Liên Thúy vừa mới đứng dậy từ bậc thang, trên mặt có hơi phát sốt.
Bà nội cậu bé tức giận liếc nhìn con dâu cả, chuyện này có thành hay không, chuyện làm ăn không được thì chúng ta vẫn còn tình nghĩa, ai biết sau này sẽ ra sao chứ?
Con dâu không nhẫn nhịn, động chạm tới bên trên thì làm sao đây!
Nhị Lâm hay Tam Lâm đều không được mà, đều là con của cô ta. Liên Thúy gấp gáp muốn phản biện lại vài câu nhưng lại nghe thấy nhiều tiếng bước chân từ ngoài sân vọng lại.
Lão Cao dẫn theo năm sáu người con trai thở hồng hộc vào trong nhà.
Bà nội Đại Lâm nghi ngờ: "Làm ruộng xong rồi sao? Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng àm
Hôm qua xảy ra thiên tai, hoa màu cao đến thắt lưng đều bị phá sạch, ông lão khóc thầm cả đêm, nhưng bà ấy chỉ thở dài không nói. Chẳng lẽ hôm nay vì trông thấy vậy lên quá buồn bực dẫn đến tâm bệnh rồi?
Đầu của lão Cao hất về phía cổng: "Gọi lão nhị và vợ thằng ba tới, đóng cổng lớn lại, cả nhà ta bàn bạc chuyện!"
Người lớn và trẻ em của thôn Tiểu Cao đều đã vào trong sân, vì vậy sườn núi nhỏ trở nên yên tĩnh và vắng vẻ. Con đường chính bắt đầu từ thôn Đông Bình ở phía đông, kéo thẳng đến thôn Bất Pha rồi cuối cùng dẫn đến đại lộ của sông Hà Pha. Từ hướng này đi về phía tây có một người đàn ông lảo đảo đi tới.
Người đàn ông này khoảng ngoài ba mươi tuổi, anh ta mặc một chiếc áo choàng và quần rách rưới bẩn thỉu, chân đi một đôi giày rách, khuôn mặt dài kiểu ngựa, đôi mắt nhỏ. Trên đường đi hết nhìn đông lại ngó tây, con ngươi liên tục đảo qua lại. Anh ta nhìn xung quanh ruộng đồng không có bóng dáng một ai thì nói loạn mấy câu rồi đi tới cổng nhà lão Cao.
Ban ngày ban mặt, sao cổng lớn lại đóng chặt như vậy chứ?
Nhà lão Cao đang làm quá lên rồi?
Người đàn ông nghe thấy có tiếng nói chuyện ở bên trong, vốn định đẩy cửa ra nhưng lại thu tay về. Anh ta tốn sức quay ngang quay dọc cái đầu của mình, đưa tai sát lên cửa, chuẩn bị nghe ngóng động tĩnh...
Ai ngờ anh ta nghe được rõ hơn một chút giọng nói đồng loạt vang lên ở bên trong: "Biết rồi!"
Đây là biết gì chứ?
Mắt người đàn ông sáng lên, đang định tiếp tục nghe lén thì bỗn nhiên cổng lớn được mở ra từ bên trong.
Người đàn ông lảo đảo mấy cái, suýt chút nữa thì ngã vào trong sân.
Cao Hữu Võ đứng ở cạnh cửa, vừa thấy người này thì liếc mắt: "Hỉ Vượng, anh mới vừa nghe lén nhà tôi nói chuyện đấy à?"
Trong sân có rất nhiều người, tất cả người nhà họ Cao đều ở chỗ này.
Nhà họ Cao đều biết người đàn ông vừa mới ngã vào này.
Người này tên là Khổng HỈ Vượng, là người của thôn Bất Pha, coi như là có chút thân thích với nhà họ Cao, là anh em chú bác với con dâu cả Khổng Liên Thúy nhà lão Cao. Người này nổi tiếng lười biếng ở thôn Bất Pha, ruộng vườn ở nhà toàn dựa vào vợ anh ta, anh ta chỉ làm dáng một chút. Vì vậy nên hoa màu ở mấy mẫu đất nhà anh ta luôn luôn siêu vẹo nghiêng ngả, không gặt được bao nhiêu lương thực. Cả nhà quanh năm đều dựa vào việc há miệng mượn người khác. Anh ta là anh em con chú con bác với Liên thúy, thôn Bất Pha cách thôn Tiểu Cao cũng chỉ có mấy dặm. Anh ta tới thôn Tiểu Cao mượn này mượn kia cũng không phải là một hai lần.
Vì vậy trong mắt các gia đình ở thôn tiểu Cao thì Khổng Hỉ Vượng là một người không được chào đón.
Nhưng HỈ Vượng này biết nói lời ngon ngọt, có thể dỗ con nít, bọn trẻ nhà họ Cao vẫn rất thích anh ta, gặp mặt đều gọi một tiếng cậu HỈ Vượng.
HỈ Vượng một tay vịn khung cửa, còn không đứng vững cười hì hì.
"Không phải là tôi nhìn không thấy ai nên mới thấy kỳ lạ mà liếc một cái hay sao?"
"Xì, đó mà gọi là liếc một cái à? Dùng lỗ tai để liếc phải không?"
Cao Hữu Võ trẻ tuổi xung mãn, nói chuyện không nể mặt. Khổng Liên Thúy vừa mới đứng dậy từ bậc thang, trên mặt có hơi phát sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận