[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 86
Chương 86Chương 86
Nhị Đản đang nhai bọ ngựa nướng trợn trắng mắt, quay lưng lại nhìn Trương Hồng Hà: "Có chuyện gì vậy ạ? Cháu không về đâu!"
Đôi mắt của Trương Hồng Hà không tự chủ được mà nhíu lại trước những con bọ nướng trên tay các cậu bé.
Thấy bọn họ ăn rất vui vẻ lại ngửi thấy mùi thơm, nhưng mà không phải mấy cái này có độc sao?
Trong lòng cô ta lơ đãng hỏi: "Mẹ của cháu đã tìm cho cháu một cuộc sống khác rồi, chính là vào thành phố làm việc, cháu nhanh đi đi, đã muộn rồi, không biết chừng Toàn Hữu đã dẫn theo người khác đi rồi đó!"
Mấy thiếu niên đang ăn vui vẻ lập tức dừng lại: "Vào thành phố?" Nơi xa nhất mà bọn họ đã đi qua chính là ngôi làng qua con sông Khúc Thủy. Trong những năm đầu, khi thế giới vẫn còn chưa hỗn loạn như vậy thì người dân trong thôn Cốc Đôi thường xuyên đi xuống Hà Đông để tụ tập đi dạo ở đó, nhưng những năm gần đây đã không dám đi nữa.
Vào thành phối!
Ước mơ của nhiều đứa trẻ là được trưởng thành và đi vào thành phố! Bây giờ vẫn có thể đi! Nhưng vẫn phải đi làm!
Chuyện này làm sao có thể không làm người khác kích động giống như trong giấc mộng được chứ?
Nhị Đản quay đầu lại: "Thật sao?"
Trương Hồng Hà đắc ý: "Còn là giả sao, lúc này Toàn Hữu đang ở trong nhà của cháu rồi!"
Cô ta vừa dứt lời thì Nhị Đản đã kích động đến mức suýt chút nữa không cầm chắc con bọ nướng đang cắn dở ở trong tay. "Thím, cháu về nhà xem một chút!"
Cậu sải bước chạy về nhà, hai thiếu niên Đại Trụ và Tiểu Xuân cũng sững người ra, nhìn Nhị Đản đầy ngưỡng mộ, nhưng lại không nỡ rời khỏi những con bọ nướng ở trước mặt, dáng vẻ đó trông giống như đang nóng lòng muốn đi theo xem chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đầu Lý Như cũng rất bất ngờ, đợi Nhị Đản chạy đi rồi thì đột nhiên cô mới phản ứng lại.
Thành phố lúc này chắc đang rất khó khăn* mới đúng, giống như những người qua đường mà cô đã nói chuyện ở dốc sông vài ngày trước. Những người nông dân gần đó đều lên thành phố để tìm việc làm, miễn cưỡng để không bị đói chết, mà một đứa trẻ choai choai sống trong thung lũng như Nhị Đản thì có thể làm gì để sống đây?
Raw gốc 7k /⁄‡Ä: nước sôi lửa bỏng, khổ cực lầm than.
Trương Hồng Hà nhìn Lý Như đang ngây ngốc, cho rằng cô đã ghen tị đến phát ngốc rồi. Trương Hồng Hà chép chép miệng nói với giọng điệu hơi chua: "Thật đáng tiếc, Toàn Hữu chỉ muốn thằng nhóc choai choai đó thôi, ngoan ngoãn lanh lợi. Con cái nhà tôi đều đã lớn hết rồi... nhưng tôi vẫn không nỡ để chúng đi xa như vậy!"
Thật ra thì lúc đầu cô ta đã ở nhà Nhị Đản, cũng không biết cô ta đã dùng khuôn mặt tươi cười nói bao nhiêu lời tốt đẹp với Toàn Hữu, nhưng Toàn Hữu lại là người có miệng lưỡi rất trơn tru, anh ta chỉ biết cười chứ không hé miệng thêm, dần dần cô ta không thể chịu nổi nữa nên đành phải rời đi.
Lý Như nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Hồng Hà thì biết rằng cô ta chỉ đang giả bộ, có khi cô ta là người hứng thú với việc lên thành phố nhất không chừng!"Ồ? Vậy Toàn Hữu có nói cần con gái đi làm không?" Trương Hồng Hà đảo mắt: "Chuyện này tôi cũng không biết." Cô ta nghe nói Toàn Hữu có một đưa một cô con gái đến từ Tây Vương Trang vào thành phố, cô ta cũng muốn để cho con mình tới thành phố nhưng không được.
Nhỡ đâu con gái của Lý Như có thể đi thì sao, cô ta có thể không lo lắng à?
Lý Như đứng lên, phủi tro bụi dính trong lòng bàn tay rồi cười nói: "Vậy nhân lúc người vẫn còn ở đây thì đi hỏi một chút đi."
Trong lòng của bọn trẻ đều đang rất ngứa ngáy, Thấy Lý Như muốn đi thì tất cả đều vui vẻ phụ dập lửa, bao vây Lý Như ở giữa và chạy tới chạy lui, kích động hò hét.
Toàn Hữu đang ngồi bên bàn vuông trong phòng chính của Nhị Đản, khiêu khích bắt chéo hai chân vào nhau, miệng khẽ nhếch lên một bên, ngón tay thì véo véo bông hoa lan, giữa hai ngón tay thì kẹp một điếu thuốc chưa cháy.
Nhị Đản đang nhai bọ ngựa nướng trợn trắng mắt, quay lưng lại nhìn Trương Hồng Hà: "Có chuyện gì vậy ạ? Cháu không về đâu!"
Đôi mắt của Trương Hồng Hà không tự chủ được mà nhíu lại trước những con bọ nướng trên tay các cậu bé.
Thấy bọn họ ăn rất vui vẻ lại ngửi thấy mùi thơm, nhưng mà không phải mấy cái này có độc sao?
Trong lòng cô ta lơ đãng hỏi: "Mẹ của cháu đã tìm cho cháu một cuộc sống khác rồi, chính là vào thành phố làm việc, cháu nhanh đi đi, đã muộn rồi, không biết chừng Toàn Hữu đã dẫn theo người khác đi rồi đó!"
Mấy thiếu niên đang ăn vui vẻ lập tức dừng lại: "Vào thành phố?" Nơi xa nhất mà bọn họ đã đi qua chính là ngôi làng qua con sông Khúc Thủy. Trong những năm đầu, khi thế giới vẫn còn chưa hỗn loạn như vậy thì người dân trong thôn Cốc Đôi thường xuyên đi xuống Hà Đông để tụ tập đi dạo ở đó, nhưng những năm gần đây đã không dám đi nữa.
Vào thành phối!
Ước mơ của nhiều đứa trẻ là được trưởng thành và đi vào thành phố! Bây giờ vẫn có thể đi! Nhưng vẫn phải đi làm!
Chuyện này làm sao có thể không làm người khác kích động giống như trong giấc mộng được chứ?
Nhị Đản quay đầu lại: "Thật sao?"
Trương Hồng Hà đắc ý: "Còn là giả sao, lúc này Toàn Hữu đang ở trong nhà của cháu rồi!"
Cô ta vừa dứt lời thì Nhị Đản đã kích động đến mức suýt chút nữa không cầm chắc con bọ nướng đang cắn dở ở trong tay. "Thím, cháu về nhà xem một chút!"
Cậu sải bước chạy về nhà, hai thiếu niên Đại Trụ và Tiểu Xuân cũng sững người ra, nhìn Nhị Đản đầy ngưỡng mộ, nhưng lại không nỡ rời khỏi những con bọ nướng ở trước mặt, dáng vẻ đó trông giống như đang nóng lòng muốn đi theo xem chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đầu Lý Như cũng rất bất ngờ, đợi Nhị Đản chạy đi rồi thì đột nhiên cô mới phản ứng lại.
Thành phố lúc này chắc đang rất khó khăn* mới đúng, giống như những người qua đường mà cô đã nói chuyện ở dốc sông vài ngày trước. Những người nông dân gần đó đều lên thành phố để tìm việc làm, miễn cưỡng để không bị đói chết, mà một đứa trẻ choai choai sống trong thung lũng như Nhị Đản thì có thể làm gì để sống đây?
Raw gốc 7k /⁄‡Ä: nước sôi lửa bỏng, khổ cực lầm than.
Trương Hồng Hà nhìn Lý Như đang ngây ngốc, cho rằng cô đã ghen tị đến phát ngốc rồi. Trương Hồng Hà chép chép miệng nói với giọng điệu hơi chua: "Thật đáng tiếc, Toàn Hữu chỉ muốn thằng nhóc choai choai đó thôi, ngoan ngoãn lanh lợi. Con cái nhà tôi đều đã lớn hết rồi... nhưng tôi vẫn không nỡ để chúng đi xa như vậy!"
Thật ra thì lúc đầu cô ta đã ở nhà Nhị Đản, cũng không biết cô ta đã dùng khuôn mặt tươi cười nói bao nhiêu lời tốt đẹp với Toàn Hữu, nhưng Toàn Hữu lại là người có miệng lưỡi rất trơn tru, anh ta chỉ biết cười chứ không hé miệng thêm, dần dần cô ta không thể chịu nổi nữa nên đành phải rời đi.
Lý Như nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Hồng Hà thì biết rằng cô ta chỉ đang giả bộ, có khi cô ta là người hứng thú với việc lên thành phố nhất không chừng!"Ồ? Vậy Toàn Hữu có nói cần con gái đi làm không?" Trương Hồng Hà đảo mắt: "Chuyện này tôi cũng không biết." Cô ta nghe nói Toàn Hữu có một đưa một cô con gái đến từ Tây Vương Trang vào thành phố, cô ta cũng muốn để cho con mình tới thành phố nhưng không được.
Nhỡ đâu con gái của Lý Như có thể đi thì sao, cô ta có thể không lo lắng à?
Lý Như đứng lên, phủi tro bụi dính trong lòng bàn tay rồi cười nói: "Vậy nhân lúc người vẫn còn ở đây thì đi hỏi một chút đi."
Trong lòng của bọn trẻ đều đang rất ngứa ngáy, Thấy Lý Như muốn đi thì tất cả đều vui vẻ phụ dập lửa, bao vây Lý Như ở giữa và chạy tới chạy lui, kích động hò hét.
Toàn Hữu đang ngồi bên bàn vuông trong phòng chính của Nhị Đản, khiêu khích bắt chéo hai chân vào nhau, miệng khẽ nhếch lên một bên, ngón tay thì véo véo bông hoa lan, giữa hai ngón tay thì kẹp một điếu thuốc chưa cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận