[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 206
Chương 206Chương 206
Dù sao thời đại này, một người tốt nghiệp tiểu học cũng được xem là học vấn cao, biết thêm chút y thuật thì chắc chắn sẽ có lợi thế nhiều hơn.
Nhưng lúc nào suy nghĩ cũng rất đẹp còn thực tế thì bạc bẽo, Tiểu Lan là một đứa trẻ hướng ngoại, để cho cô bé lên núi nhặt củi, hái rau dại, thì cô bé sẽ rất vui vẻ, có thể làm rất tốt và rất nhanh nhưng để cho cô bé ở trong nhà làm một cái gì đó tỉ mỉ, thì cô bé sẽ không thể nào ngồi yên được. Lúc hỗ trợ bác sĩ Đỗ, ánh mắt của cô bé di chuyển rất nhanh, tay chân cũng không nhàn rỗi, từng giây từng phút đều muốn lật tung rương thuốc của bác sĩ Đỗ lên tận trời, nhưng bác sĩ Đỗ dạy cô bé loại thuốc này trị bệnh nào thì cô bé lại chậm chạp mãi không nhớ được.
Miên Hoa thì trái ngược với Tiểu Lan, cô bé có thể ngồi yên, cũng rất vui vẻ làm trợ thủ cho bác sĩ Đỗ, nhưng đứa con gái này, lá gan quá nhỏ, lại thẹn thùng, nhìn thấy trên người ai có vết sẹo chảy máu đều có thể bị dọa đến xanh mặt, chứ đừng nói đến chữa trị, bác sĩ Đỗ khám bệnh phụ khoa cho mấy người phụ nữ lớn tuổi, mấy bà ấy lại rất tùy tiện, tuổi dù có lớn nhưng không ý tứ gì, vừa nói cởi quần thì lập tức dứt khoát cởi thắt lưng làm cho Miên Hoa xấu hổ trốn vào trong phòng nửa ngày không dám bước ra.
Được rồi, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi... Thì...
Lý Như tự mình suy nghĩ một lát cuối cùng đành phải tự mình ra trận.
Những người phụ nữ trong thôn này, thực sự mười người thì hết chín người bệnh tình cũng không phải quá nặng. Nhưng cũng có những người có triệu chứng bệnh rất nghiêm trọng nhưng các cô ấy vẫn cắn răng chịu đựng, Lý Như thực sự rất bội phục sức chịu đựng của các cô ấy. Bây giờ đến khám chỗ bác sĩ Đỗ, là một bác sĩ nữ, nơi đây thăm khám miễn phí, một truyền hai, hai truyền mười, thì không phải mọi người đều đến đây khám bệnh sao? Một số bệnh phụ khoa cần phải đến mỗi ngày để thay đổi thuốc, ngôi nhà nhỏ này của Nhà Lý Như, dòng người đến thăm khám sắp có thể sánh với các bệnh viện công trong các thành phố lớn sau này.
Nói chung là trời chưa tối thì nhóm người đến đây sẽ chưa dứt.
Thật vất vả mới tiễn được người tới khám cuối cùng, Lý Như thở phào nhẹ nhõm, bưng một chậu nước nóng đến để nguội, để bác sĩ Đỗ rửa tay.
Bác sĩ Đỗ vừa rửa tay, vừa thuận miệng nói chuyện phiếm với Lý Như.
"Chị, mấy ngày nay em ở đây, nghe ý trong lời của mọi người thì Đại Lâm và Miên Hoa đều không phải là con ruột của chị hả?" Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì, Lý Như gật đầu: "Đúng vậy."
Bác sĩ Đỗ lau tay, cảm thán: "Con người chị thật lương thiện, rất nhiều người ngay cả con của mình cũng không nuôi được, còn muốn bán con cái đi, chị phận đàn bà mà còn nuôi ba đứa nhỏ, thật không dễ dàng!"
"À, tại trong hai năm đầu tiên chị cũng tiết kiệm được một ít lương thực rồi cố gắng làm nhiều hơn! Hơn nữa chúng nó có thể đến với nhà chị cũng là duyên phận, cũng không thể nào trơ mắt nhìn mấy đứa nhỏ chết đói được, đúng không?"
Lý Mai là lão tổ tông của Lý Như, cách nhau nhiều thế hệ.
Với cả nếu tính ra thì ở đây tổ tiên của cô cũng không ít, chưa nhắc đến bên cha ruột Lý Như, chỉ nói bên mẹ ruột Lý Như, Khổng Liên Thúy, Cát Tiên Cần, cũng đều xem như lão tổ tông, nhưng hai người này trong mấy câu chuyện truyền nhau trong gia đình thì hầu như không thấy nhắc đến.
Họ cũng giống như những người phụ nữ bình thường của xã hội cũ, có những ưu điểm như sự siêng năng và mộc mạc, nhưng cũng có những nhược điểm là sự hỗn loạn thiếu hiểu biết, nếu so cụ bà Lý Mai với họ, thì bỗng thấy cụ bà có hơi thần kỳ, ngoài việc bị ép buộc bởi thời thế mà đến khi lớn tuổi rồi còn phải tái hôn, thì về cơ bản bà đều rất cố gắng nỗ lực trong cuộc sống, cho dù đó là năm xảy ra nạn đói hay là thời đại cải cách...
Dù sao thời đại này, một người tốt nghiệp tiểu học cũng được xem là học vấn cao, biết thêm chút y thuật thì chắc chắn sẽ có lợi thế nhiều hơn.
Nhưng lúc nào suy nghĩ cũng rất đẹp còn thực tế thì bạc bẽo, Tiểu Lan là một đứa trẻ hướng ngoại, để cho cô bé lên núi nhặt củi, hái rau dại, thì cô bé sẽ rất vui vẻ, có thể làm rất tốt và rất nhanh nhưng để cho cô bé ở trong nhà làm một cái gì đó tỉ mỉ, thì cô bé sẽ không thể nào ngồi yên được. Lúc hỗ trợ bác sĩ Đỗ, ánh mắt của cô bé di chuyển rất nhanh, tay chân cũng không nhàn rỗi, từng giây từng phút đều muốn lật tung rương thuốc của bác sĩ Đỗ lên tận trời, nhưng bác sĩ Đỗ dạy cô bé loại thuốc này trị bệnh nào thì cô bé lại chậm chạp mãi không nhớ được.
Miên Hoa thì trái ngược với Tiểu Lan, cô bé có thể ngồi yên, cũng rất vui vẻ làm trợ thủ cho bác sĩ Đỗ, nhưng đứa con gái này, lá gan quá nhỏ, lại thẹn thùng, nhìn thấy trên người ai có vết sẹo chảy máu đều có thể bị dọa đến xanh mặt, chứ đừng nói đến chữa trị, bác sĩ Đỗ khám bệnh phụ khoa cho mấy người phụ nữ lớn tuổi, mấy bà ấy lại rất tùy tiện, tuổi dù có lớn nhưng không ý tứ gì, vừa nói cởi quần thì lập tức dứt khoát cởi thắt lưng làm cho Miên Hoa xấu hổ trốn vào trong phòng nửa ngày không dám bước ra.
Được rồi, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi... Thì...
Lý Như tự mình suy nghĩ một lát cuối cùng đành phải tự mình ra trận.
Những người phụ nữ trong thôn này, thực sự mười người thì hết chín người bệnh tình cũng không phải quá nặng. Nhưng cũng có những người có triệu chứng bệnh rất nghiêm trọng nhưng các cô ấy vẫn cắn răng chịu đựng, Lý Như thực sự rất bội phục sức chịu đựng của các cô ấy. Bây giờ đến khám chỗ bác sĩ Đỗ, là một bác sĩ nữ, nơi đây thăm khám miễn phí, một truyền hai, hai truyền mười, thì không phải mọi người đều đến đây khám bệnh sao? Một số bệnh phụ khoa cần phải đến mỗi ngày để thay đổi thuốc, ngôi nhà nhỏ này của Nhà Lý Như, dòng người đến thăm khám sắp có thể sánh với các bệnh viện công trong các thành phố lớn sau này.
Nói chung là trời chưa tối thì nhóm người đến đây sẽ chưa dứt.
Thật vất vả mới tiễn được người tới khám cuối cùng, Lý Như thở phào nhẹ nhõm, bưng một chậu nước nóng đến để nguội, để bác sĩ Đỗ rửa tay.
Bác sĩ Đỗ vừa rửa tay, vừa thuận miệng nói chuyện phiếm với Lý Như.
"Chị, mấy ngày nay em ở đây, nghe ý trong lời của mọi người thì Đại Lâm và Miên Hoa đều không phải là con ruột của chị hả?" Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì, Lý Như gật đầu: "Đúng vậy."
Bác sĩ Đỗ lau tay, cảm thán: "Con người chị thật lương thiện, rất nhiều người ngay cả con của mình cũng không nuôi được, còn muốn bán con cái đi, chị phận đàn bà mà còn nuôi ba đứa nhỏ, thật không dễ dàng!"
"À, tại trong hai năm đầu tiên chị cũng tiết kiệm được một ít lương thực rồi cố gắng làm nhiều hơn! Hơn nữa chúng nó có thể đến với nhà chị cũng là duyên phận, cũng không thể nào trơ mắt nhìn mấy đứa nhỏ chết đói được, đúng không?"
Lý Mai là lão tổ tông của Lý Như, cách nhau nhiều thế hệ.
Với cả nếu tính ra thì ở đây tổ tiên của cô cũng không ít, chưa nhắc đến bên cha ruột Lý Như, chỉ nói bên mẹ ruột Lý Như, Khổng Liên Thúy, Cát Tiên Cần, cũng đều xem như lão tổ tông, nhưng hai người này trong mấy câu chuyện truyền nhau trong gia đình thì hầu như không thấy nhắc đến.
Họ cũng giống như những người phụ nữ bình thường của xã hội cũ, có những ưu điểm như sự siêng năng và mộc mạc, nhưng cũng có những nhược điểm là sự hỗn loạn thiếu hiểu biết, nếu so cụ bà Lý Mai với họ, thì bỗng thấy cụ bà có hơi thần kỳ, ngoài việc bị ép buộc bởi thời thế mà đến khi lớn tuổi rồi còn phải tái hôn, thì về cơ bản bà đều rất cố gắng nỗ lực trong cuộc sống, cho dù đó là năm xảy ra nạn đói hay là thời đại cải cách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận