[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 121
Chương 121Chương 121
Được khen nức nở một hồi lâu, mặt Lý Xuyên Trụ hơi nóng lên, rõ ràng là ý tưởng của chị hai anh ấy, chỉ là nói ra từ miệng anh ấy mà thôi!
Mấy anh chàng lớn phân chia công việc với nhau, vừa làm việc vừa trò chuyện.
Lý Như cùng với mấy người phụ nữ khác dọn dẹp cái bếp lò cũ và cối xay đá.
Một người phụ nữ trung niên lớn tuổi nhất nói.
"Lúc tôi còn nhỏ có nghe bà nội tôi nói qua, bên dưới cái cối xay đá này có cất giấu kho báu đấy."
Có cô con dâu từ bên ngoài bước vào cười hỏi.
"Thật sự là một kho báu sao?”
Người phụ nữ đó nói. "Cũng không chắc, dù sao cũng là một kho báu vô cùng quý giá."
"Đã nhiều năm như vậy rồi mà không có ai đào kho báu này lên xem sao?”
Mấy người phụ nữ khác đều cười to.
"Ai mà không muốn báu vật chứ, lúc chúng tôi còn nhỏ thì người nào cũng đều chạy đến ngọn núi này để tìm nhưng có ai tìm thấy đâu?"
Đột nhiên một người phụ nữ hô to lên.
"AI Mau đến xem này, ai là người đã rèn nên hòn đá này?"
Mấy người phụ nữ đi qua nhìn vào cái bệ của cối xay đá mà cô ta đang chỉ, cắt bỏ bớt cỏ hoang và những bụi gai mọc xung quanh thì quả nhiên có thể nhìn thấy cái bệ đá xanh ban đầu, rõ ràng là bị sứt mẻ một phần lớn giống như dùng rìu chém vào vậy.
không chỉ những người phụ nữ mà những người đàn ông đang xây bức tường đá ở bên cạnh cũng bị thu hút nhìn sang đây.
Trưởng thôn Vương Lão Mậu nhìn, đưa tay ra sờ soạng một vòng vào phần đế, hừ một tiếng, khuôn mặt già nua nghiêm nghị.
"Cũng không biết từ lúc nào lại có kẻ đùa giỡn như vậy, nói không chừng là đứa trẻ nghịch ngợm nào nghe nói dưới đây có kho báu nên đã đến đây tìm loạn cả lên. Mấy người phụ nữ này, lấy mấy chuyện xưa này mà đi dỗ trẻ con là không tốt đâu, người ta nói trên núi có kho báu, trong thung lũng cũng có kho báu, nhìn bọn trẻ xem bọn chúng đều tin cả, rồi nhìn kỹ cái cối xay này đi, gần như bị phá đến hỏng luôn rồi!"
Với tư cách là trưởng thôn, mặc dù Phong Hỏa đài này đã cũ kỹ và bị bỏ hoang từ lâu nhưng cũng là thứ thuộc về những người trong thôn, ông ta không thể nhìn nó bị lãng phí như vậy được. "Vậy chẳng lẽ do người bên ngoài làm?"
"Con đường lên núi đều nằm dưới con mắt người dân trong thôn chúng ta, nếu như là người ngoài làm, thì làm sao chúng ta lại không biết?"
Trưởng thôn Vương Lão Mậu nói mấy câu với những người phụ nữ kia, sau đó ném chuyện này sang một bên.
Mọi người đều không quá xem trọng chuyện này.
Mấy câu chuyện lưu truyền trong thôn Cốc Đôi bất kể là già trẻ, đặc biệt là mấy người vợ trung niên, họ kể đủ mọi chuyện cho mấy đứa trẻ con nghe, cái gì mà báu vật trên đỉnh phượng hoàng, người hóa thành đá, tiên cô phụ trách quản lý sông suối... toàn mấy chuyện kiểu đấy.
Rất nhiều đứa trẻ nghe xong lại tưởng thật, ví dụ như nói sau khi lên đến đỉnh núi sẽ tìm được báu vật, đến đỉnh Tây Sơn cúng bái người đá để cầu nguyện được phát tài, lúc chơi đùa dưới sông không được cả gan nhắc đến tiên cô, nếu chọc giận nàng thì nàng sẽ dâng nước gây lũ lụt... linh tinh hết cả.
Theo Lý Như thấy, mấy câu chuyện như thế này thực sự rất thú vị và giàu trí tưởng tượng, chỉ đáng tiếc là khi nó được lan truyền đến thế hệ của Lý Như thì chuyện xưa cũng càng ngày càng ít đi. Hơn nữa hầu hết những tình tiết dần biến mất, lúc này nghe mấy người bạn nhiệt tình kể lại từng cái một, Lý Như nghe một cách vô cùng thích thú.
Nghĩ thầm, tương lai sau này thôn Cốc Đôi rồi sẽ trở thành một thôn không có người ở, kỳ thực cũng là do người dân trong thôn nổi lên tham vọng muốn phát triển du lịch ở nơi này, đáng tiếc kế hoạch này được triển khai quá muộn, có mấy phong cảnh không tệ.
Được khen nức nở một hồi lâu, mặt Lý Xuyên Trụ hơi nóng lên, rõ ràng là ý tưởng của chị hai anh ấy, chỉ là nói ra từ miệng anh ấy mà thôi!
Mấy anh chàng lớn phân chia công việc với nhau, vừa làm việc vừa trò chuyện.
Lý Như cùng với mấy người phụ nữ khác dọn dẹp cái bếp lò cũ và cối xay đá.
Một người phụ nữ trung niên lớn tuổi nhất nói.
"Lúc tôi còn nhỏ có nghe bà nội tôi nói qua, bên dưới cái cối xay đá này có cất giấu kho báu đấy."
Có cô con dâu từ bên ngoài bước vào cười hỏi.
"Thật sự là một kho báu sao?”
Người phụ nữ đó nói. "Cũng không chắc, dù sao cũng là một kho báu vô cùng quý giá."
"Đã nhiều năm như vậy rồi mà không có ai đào kho báu này lên xem sao?”
Mấy người phụ nữ khác đều cười to.
"Ai mà không muốn báu vật chứ, lúc chúng tôi còn nhỏ thì người nào cũng đều chạy đến ngọn núi này để tìm nhưng có ai tìm thấy đâu?"
Đột nhiên một người phụ nữ hô to lên.
"AI Mau đến xem này, ai là người đã rèn nên hòn đá này?"
Mấy người phụ nữ đi qua nhìn vào cái bệ của cối xay đá mà cô ta đang chỉ, cắt bỏ bớt cỏ hoang và những bụi gai mọc xung quanh thì quả nhiên có thể nhìn thấy cái bệ đá xanh ban đầu, rõ ràng là bị sứt mẻ một phần lớn giống như dùng rìu chém vào vậy.
không chỉ những người phụ nữ mà những người đàn ông đang xây bức tường đá ở bên cạnh cũng bị thu hút nhìn sang đây.
Trưởng thôn Vương Lão Mậu nhìn, đưa tay ra sờ soạng một vòng vào phần đế, hừ một tiếng, khuôn mặt già nua nghiêm nghị.
"Cũng không biết từ lúc nào lại có kẻ đùa giỡn như vậy, nói không chừng là đứa trẻ nghịch ngợm nào nghe nói dưới đây có kho báu nên đã đến đây tìm loạn cả lên. Mấy người phụ nữ này, lấy mấy chuyện xưa này mà đi dỗ trẻ con là không tốt đâu, người ta nói trên núi có kho báu, trong thung lũng cũng có kho báu, nhìn bọn trẻ xem bọn chúng đều tin cả, rồi nhìn kỹ cái cối xay này đi, gần như bị phá đến hỏng luôn rồi!"
Với tư cách là trưởng thôn, mặc dù Phong Hỏa đài này đã cũ kỹ và bị bỏ hoang từ lâu nhưng cũng là thứ thuộc về những người trong thôn, ông ta không thể nhìn nó bị lãng phí như vậy được. "Vậy chẳng lẽ do người bên ngoài làm?"
"Con đường lên núi đều nằm dưới con mắt người dân trong thôn chúng ta, nếu như là người ngoài làm, thì làm sao chúng ta lại không biết?"
Trưởng thôn Vương Lão Mậu nói mấy câu với những người phụ nữ kia, sau đó ném chuyện này sang một bên.
Mọi người đều không quá xem trọng chuyện này.
Mấy câu chuyện lưu truyền trong thôn Cốc Đôi bất kể là già trẻ, đặc biệt là mấy người vợ trung niên, họ kể đủ mọi chuyện cho mấy đứa trẻ con nghe, cái gì mà báu vật trên đỉnh phượng hoàng, người hóa thành đá, tiên cô phụ trách quản lý sông suối... toàn mấy chuyện kiểu đấy.
Rất nhiều đứa trẻ nghe xong lại tưởng thật, ví dụ như nói sau khi lên đến đỉnh núi sẽ tìm được báu vật, đến đỉnh Tây Sơn cúng bái người đá để cầu nguyện được phát tài, lúc chơi đùa dưới sông không được cả gan nhắc đến tiên cô, nếu chọc giận nàng thì nàng sẽ dâng nước gây lũ lụt... linh tinh hết cả.
Theo Lý Như thấy, mấy câu chuyện như thế này thực sự rất thú vị và giàu trí tưởng tượng, chỉ đáng tiếc là khi nó được lan truyền đến thế hệ của Lý Như thì chuyện xưa cũng càng ngày càng ít đi. Hơn nữa hầu hết những tình tiết dần biến mất, lúc này nghe mấy người bạn nhiệt tình kể lại từng cái một, Lý Như nghe một cách vô cùng thích thú.
Nghĩ thầm, tương lai sau này thôn Cốc Đôi rồi sẽ trở thành một thôn không có người ở, kỳ thực cũng là do người dân trong thôn nổi lên tham vọng muốn phát triển du lịch ở nơi này, đáng tiếc kế hoạch này được triển khai quá muộn, có mấy phong cảnh không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận