[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 67
Chương 67Chương 67
Xuyên Trụ làm mẫu cho Lý Như cách dùng, có điều tiếng súng nổ quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, họ đã thống nhất chờ thêm hai ngày nữa sẽ cùng nhau ra phía sau núi săn thử thú rừng xem sao.
"Được, có thứ này rồi, cho dù có đụng phải cả đám cướp bóc cũng không cần sợ."
Lý Như sờ cái ống sắt thô ráp mãi cũng không muốn buông tay.
"Trong thôn chúng ta có nhiều thứ vũ khí này hay không?"
"Cũng có khoảng năm, sáu cái? Hình như anh cả cũng có một cái nhưng nhiều năm không dùng đến rồi, cũng không biết có còn dùng được hay không nữa."
Lông mày của Xuyên Trụ nhăn lại.
"Chị hai là sợ bọn thổ phỉ đến cướp lương thực sao?"
Nếu không tại sao lại hỏi cái này?
Lý Như không biết được bọn thổ phỉ đó có đến thôn Cốc Đôi để cướp hay không, cũng có lẽ nhân khẩu ở thôn Cốc Đôi đông đúc, trai tráng lại nhiều nên bọn chúng sẽ không đến gặm mảnh xương này, hoặc có khi bọn chúng đã đến nhưng lại bị người dân ở thôn Cốc Đôi đánh chạy mất, nhưng khẳng định là sẽ không bị tận diệt giống như thôn Tiểu Cao.
Một chút lương thực cứu mạng bị cướp đi, trưởng bối có thể không canh cánh trong lòng hay sao? Nhất định cũng không thể thiếu chuyện cũ của bà ngoại, nếu như nói không có gì đáng trách thì hậu quả đã không nghiêm trọng như vậy.
Lý Như gật đầu.
"Em còn nhớ đến giấc mơ mà lần trước chị nói đến không? Bọn thổ phỉ đó không biết từ đâu đến. Đầu tiên là đánh chết cả nhà Lưu Lão Xoa dưới vách đá, sau đó cướp hết lương thực của thôn Tiểu Cao..."
“Lưu Lão Xoa?"
Xuyên Trụ giật mình đến mức giọng nói cũng thay đổi. Tại nơi vách đá giữa Tây Vương Trang và thôn Tiểu Cao là một vùng núi đá hẻo lánh, tình cờ có một vách đá tự nhiên rất lớn lộ ra giữa không trung, bên dưới vách đá có một hộ gia đình sinh sống, đó chính là gia đình của Lưu Lão Xoa. Người nhà họ sống rất tử tế, thỉnh thoảng người dân trong làng đi ngang qua đến xin bát nước uống họ cũng không nề hà gì. Lưu Lão Xoa lớn hơn Xuyên Trụ mấy tuổi, lúc còn nhỏ hai người họ thường chơi cùng nhau.
"Đánh chết người?"
Bọn họ đều là dân thường sống ở thâm sơn cùng cốc, bình thường cũng không có thù sâu oán nặng với ai, làm sao lại đến nỗi phải mất mạng chứ?
Lý Như gật đầu.
"Dù sao thì đó cũng chỉ là một giấc mơ... bên trong bọn thổ phỉ đó còn có nội ứng của chúng ta!"
Tại sao mặc dù chưa từng gặp qua nhưng Lý Như lại có thể nhớ rõ thảm kịch của gia đình Lưu Lão Xoa?
Còn không phải do mỗi lần ông bà ngoại lái xe chở cô về quê, khi đi ngang qua cái vách đá đó họ đều chỉ vào và nói một câu.
"Ban đầu ở đây có một gia đình sinh sống, có một người gọi là Lưu Lão Xoa."
Tiểu Lý Như: "Vậy bây giờ không có người ở nữa sao ạ?"
"Đã sớm không còn ai rồi, vào cái năm mất mùa đói kém, một người dân trong làng có tâm địa xấu xa đã cấu kết với bọn thổ phỉ đánh chết cả nhà họ, còn cướp bóc lương thực của họ nữa."
Tiểu Lý Như: Năm mất mùa thật đáng sợi
"Nội ứng sao? Là ai?"
Nếu nói rằng ngay từ đầu Xuyên Trụ chỉ tin bảy, tám phần giấc mơ của Lý Như thì từ sau nạn dịch châu chấu anh ấy đã tin đến chín phần chín rồi.
Lúc này nghe nói trong bọn thổ phỉ có nội ứng, Xuyên Trụ cảm thấy lông tóc dựng đứng hết lên, lòng nóng như lửa đốt, đúng là hay thật! Là nhân tài ở địa phương mới hiểu rõ nhất chuyện lớn chuyện nhỏ ở địa phương, nếu nhà ai đó có được thứ gì cũng đều mang đi bán cho bọn thổ phỉ thì liệu rằng người dân trong làng có còn đường sống không?
Lý Như xòe tay ra.
"Đáng tiếc, không nhìn rõ được kẻ đó là ai." Câu chuyện bà ngoại kể có đề cập đến tên cầm đầu bọn thổ phỉ đến cướp lương thực của người dân, rồi nhà của chú hai, cậu em vợ... linh tỉnh cả lên. Nhưng cha mẹ của Lý Như từ nhỏ đã lớn lên trong thành phố, ở quê có bao nhiêu người thân thích đến họ còn không biết thì đừng nói đến Lý Như.
Xuyên Trụ làm mẫu cho Lý Như cách dùng, có điều tiếng súng nổ quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, họ đã thống nhất chờ thêm hai ngày nữa sẽ cùng nhau ra phía sau núi săn thử thú rừng xem sao.
"Được, có thứ này rồi, cho dù có đụng phải cả đám cướp bóc cũng không cần sợ."
Lý Như sờ cái ống sắt thô ráp mãi cũng không muốn buông tay.
"Trong thôn chúng ta có nhiều thứ vũ khí này hay không?"
"Cũng có khoảng năm, sáu cái? Hình như anh cả cũng có một cái nhưng nhiều năm không dùng đến rồi, cũng không biết có còn dùng được hay không nữa."
Lông mày của Xuyên Trụ nhăn lại.
"Chị hai là sợ bọn thổ phỉ đến cướp lương thực sao?"
Nếu không tại sao lại hỏi cái này?
Lý Như không biết được bọn thổ phỉ đó có đến thôn Cốc Đôi để cướp hay không, cũng có lẽ nhân khẩu ở thôn Cốc Đôi đông đúc, trai tráng lại nhiều nên bọn chúng sẽ không đến gặm mảnh xương này, hoặc có khi bọn chúng đã đến nhưng lại bị người dân ở thôn Cốc Đôi đánh chạy mất, nhưng khẳng định là sẽ không bị tận diệt giống như thôn Tiểu Cao.
Một chút lương thực cứu mạng bị cướp đi, trưởng bối có thể không canh cánh trong lòng hay sao? Nhất định cũng không thể thiếu chuyện cũ của bà ngoại, nếu như nói không có gì đáng trách thì hậu quả đã không nghiêm trọng như vậy.
Lý Như gật đầu.
"Em còn nhớ đến giấc mơ mà lần trước chị nói đến không? Bọn thổ phỉ đó không biết từ đâu đến. Đầu tiên là đánh chết cả nhà Lưu Lão Xoa dưới vách đá, sau đó cướp hết lương thực của thôn Tiểu Cao..."
“Lưu Lão Xoa?"
Xuyên Trụ giật mình đến mức giọng nói cũng thay đổi. Tại nơi vách đá giữa Tây Vương Trang và thôn Tiểu Cao là một vùng núi đá hẻo lánh, tình cờ có một vách đá tự nhiên rất lớn lộ ra giữa không trung, bên dưới vách đá có một hộ gia đình sinh sống, đó chính là gia đình của Lưu Lão Xoa. Người nhà họ sống rất tử tế, thỉnh thoảng người dân trong làng đi ngang qua đến xin bát nước uống họ cũng không nề hà gì. Lưu Lão Xoa lớn hơn Xuyên Trụ mấy tuổi, lúc còn nhỏ hai người họ thường chơi cùng nhau.
"Đánh chết người?"
Bọn họ đều là dân thường sống ở thâm sơn cùng cốc, bình thường cũng không có thù sâu oán nặng với ai, làm sao lại đến nỗi phải mất mạng chứ?
Lý Như gật đầu.
"Dù sao thì đó cũng chỉ là một giấc mơ... bên trong bọn thổ phỉ đó còn có nội ứng của chúng ta!"
Tại sao mặc dù chưa từng gặp qua nhưng Lý Như lại có thể nhớ rõ thảm kịch của gia đình Lưu Lão Xoa?
Còn không phải do mỗi lần ông bà ngoại lái xe chở cô về quê, khi đi ngang qua cái vách đá đó họ đều chỉ vào và nói một câu.
"Ban đầu ở đây có một gia đình sinh sống, có một người gọi là Lưu Lão Xoa."
Tiểu Lý Như: "Vậy bây giờ không có người ở nữa sao ạ?"
"Đã sớm không còn ai rồi, vào cái năm mất mùa đói kém, một người dân trong làng có tâm địa xấu xa đã cấu kết với bọn thổ phỉ đánh chết cả nhà họ, còn cướp bóc lương thực của họ nữa."
Tiểu Lý Như: Năm mất mùa thật đáng sợi
"Nội ứng sao? Là ai?"
Nếu nói rằng ngay từ đầu Xuyên Trụ chỉ tin bảy, tám phần giấc mơ của Lý Như thì từ sau nạn dịch châu chấu anh ấy đã tin đến chín phần chín rồi.
Lúc này nghe nói trong bọn thổ phỉ có nội ứng, Xuyên Trụ cảm thấy lông tóc dựng đứng hết lên, lòng nóng như lửa đốt, đúng là hay thật! Là nhân tài ở địa phương mới hiểu rõ nhất chuyện lớn chuyện nhỏ ở địa phương, nếu nhà ai đó có được thứ gì cũng đều mang đi bán cho bọn thổ phỉ thì liệu rằng người dân trong làng có còn đường sống không?
Lý Như xòe tay ra.
"Đáng tiếc, không nhìn rõ được kẻ đó là ai." Câu chuyện bà ngoại kể có đề cập đến tên cầm đầu bọn thổ phỉ đến cướp lương thực của người dân, rồi nhà của chú hai, cậu em vợ... linh tỉnh cả lên. Nhưng cha mẹ của Lý Như từ nhỏ đã lớn lên trong thành phố, ở quê có bao nhiêu người thân thích đến họ còn không biết thì đừng nói đến Lý Như.
Bạn cần đăng nhập để bình luận