[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 129

Chương 129Chương 129
Có đôi khi nghe say mê không muốn rời đi, cuối cùng vẫn là đến giờ cơm, người ta đuổi cô bé về nhà ăn cơm, lúc này mới chịu trở về.
Tiểu Lan sang nhà hàng xóm thăm Tiểu Kiển, biết hôm nay mẹ Tiểu Kiển ăn không nổi cơm, chỉ có thể uống nước, Tiểu Kiển muốn chăm sóc mẹ, khẳng định không có thời gian đi chơi với cô nhóc, cô nhóc lại quay đầu đi xuống dưới gốc cây Bách già ở đầu phía Tây thôn, mấy ngày nay chuyện lớn nhỏ ở nhà họ Trương dưới tán cây Bách lớn là nóng nhất, cái gì mà chuyện ly kỳ không thấy vợ, cái gì mà mấy trăm đồng bạc nguyên khối đều bị cuỗm chạy, rất nhiều người gánh nước trở về, đi qua dưới tàng cây Bách lớn, đều phải đứng ở đó, nói nửa ngày mới trở về.
Cho nên trẻ con nghịch ngợm không có chỗ chơi thì sẽ lập tức chạy tới chỗ cây Bách để nghe ngóng chuyện hiếm lạ.
Tiểu Lan mới nhìn thấy cây Bách lớn, đã nghe thấy từ phía Đông của đường lớn, có hai người đi tới.
Người dẫn đường phía trước là một người đàn ông thôn Đông Bình, phía sau là một cô gái trẻ trung, mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc rách nát, trên mặt máu me lẫn lộn, chân trần, cúi đầu, vừa đi, vừa khóc nức nở.
Tiểu Lan mở to hai mắt, nhìn sang.
"Lão Đăng, sao anh lại tới đây?”
"Cô gái phía sau là thôn nào? Sao lại đến kiểu này?"
"Đúng! Không phải anh đã làm điều gì xấu đấy chứ?"
Người Cốc Đôi đều nhận ra đám đàn ông ở thôn Đông Bình này, Lý Lão Đăng, đó chính là lão quang côn* nổi danh trong thôn Đông Bình.
*lão quang côn: người đàn ông lớn tuổi nhưng chưa có vợ, sống độc thân.
Nhưng Lý Lão Đăng này làm người cũng không lệch lạc gì, chỉ là vẻ ngoài hơi xấu, nhà hơi nghèo, bây giờ mới hơn hai mươi mấy tuổi còn chưa có vợ.
Bởi vậy tuy rằng mọi người hỏi như thế, thật lòng cũng không tin Lý Lão Đăng này có thể làm chuyện xấu gì.
Cô gái khóc nức nở nhìn thấy một số người như vậy, sợ hãi cúi đầu, rụt cổ lại, muốn giấu mình.
Nhưng không biết nghĩ gì, lại nhanh chóng ngẩng đầu, nức nở, mở miệng nói tiếng Hà Đông: "Tôi tìm mẹ tôi, bà ngoại tôi nói mẹ tôi đến Hà Tây, gọi là thôn Cốc Đôi, huyện Thấm Thành."
Người thôn Cốc Đôi vừa nghe, đều lên tỉnh thần. "Mẹ cô tên là gì? Con dâu Hà Đông trong làng chúng tôi có nhiều lắm."
"Ôi, cái này còn cần phải hỏi à, chắc chắn là mẹ Tiểu Xuân ở nhà hầm* phía sườn Tây."
* nhà hầm (khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở gọi là nhà hầm)
Trương Hồng Hà đứng hàng trên cùng, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, đã sắp xếp hết con dâu đến từ phía Đông của thôn trong đầu tính toán một lượt, cuối cùng tính ra Cát Tiên Cần, bà nội Tiểu Xuân ánh mắt sắc bén, đang đứng ở ngoài đống người hai mươi bước chuẩn bị lặng lẽ rời đi thì bị ngăn lại.
"Lão Di, đây nhất định là thân thích trong nhà bà tìm tới, không tin thì chúng ta hỏi cô gái này mẹ cô ấy tên là gì?"
Mọi người nhất thời đều nhìn qua bà Tiểu Xuân, sắc mặt bà lão này lúc nào cũng nặng nề, lúc này càng nặng hơn, nhưng vẫn cứng rắn nhếch khóe miệng, nặn ra một nụ cười.
"Này, cô gái vừa tới kia, nói một chút mẹ cô tên là gì, cũng đừng nhớ nhầm đấy."
Cô gái còn chưa hé răng, Lý Lão Đăng đã nói trước, cười hì hì nhìn bà Tiểu Xuân.
"Lão Di, là tới tìm nhà bà đó, mẹ Tiểu Xuân, Hồng Anh nói mẹ cô ấy tên Tiên Cần, họ Cát, không phải người nhà dì sao?"
Trương Hồng Hà vỗ đùi một cái, bừng tỉnh đại ngộ: "Ôi trời, nói cũng đúng, chị Tiên Cần còn có một con gái ở Hà Đông bên kia, tính tới giờ cũng đã lớn như vậy, ai ôi! Khuôn mặt này! Dáng dấp này, ôi chao! Sao trên mặt cô lại thế này? Bị đập vào đâu sao? Sao cô từ Hà Đông đến được đây? Cô đến đây một mình à? Hay là đi theo người khác? Sao lại là Lý Lão Đăng đưa cô tới đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận