[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 209

Chương 209Chương 209
Mấy năm không gặp nhau, cậu con trai bé bỏng cao đến vai cô ta ngày ấy giờ đã lớn khôn khỏe mạnh, thậm chí còn cao hơn cô ta một cái đầu!
"Đại Lâm! Con còn sống! Con trai của mẹt"
khổng Liên Thúy lúc nào cũng nghĩ là ngày xưa Đại Lâm ốm nặng như vậy thì không thể sống được đến bây giờ. Sau này, trên đường chạy thoát để tránh tội, cô ta đã để Đại Lâm lại phía sau. Cô ta cứ nghĩ chắc là Đại Lâm sẽ tự biết đứng dậy đi theo đoàn người chạy nạn mà thôi. Nghĩ vậy, cô ta hơi yên tâm một chút. Bây giờ nhìn thấy con trai trưởng thành như thế này, đương nhiên là bà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô ta ôm Đại Lâm vào lòng và khóc nấc lên.
"Mẹ ơi!" Đại Lâm cũng khóc, vừa khóc vừa quay đầu tìm Đạt của mình.
Nào ngờ vừa quay sang đã trông thấy chú ba của cậu!
Tuy mấy năm nay chú ba của cậu trông mày rậm mắt to giống với cha cậu, nhưng thân là con sao có thể không nhận ra cha mình chứ?
"Chú ba?"
Đại Lâm thấy đó là chú ba thì mừng ơi là mừng, chú ba cũng còn sống quay về rồi!
Nhưng còn Đạt của cậu đâu rồi?
"Mẹ ơi, Đạt của nhà mình đâu rồi ạ? Còn Nhị Lâm và Tam Lâm nữa!"
Khổng Liên Thúy vừa nghe những lời này là lại càng khóc hơn nữa.
Vốn Cao Hữu Tài cũng rưng rưng nước mắt rồi, nhưng bây giờ nét mặt lại có hơi khó xử. "Đạt của con... Anh của con không còn nữa rồi!"
Thật ra trong mấy năm nay mỗi lần Đại Lâm nhớ người thân thì cũng nghĩ đến chuyện trên đường chạy nạn nguy hiểm muôn nơi, mười người thì chắc chỉ có chưa đến ba bốn người là sống sót, lỡ như... Đạt hay mẹ của cậu chẳng may...
Lần nào đi ngang qua miếu hoang cậu cũng đều len lén vái lạy, cầu cho ông lớn phù hộ cho gia đình cậu có thể trở về bình an.
Lúc này đây Đại Lâm đã không kìm được nữa mà òa khóc thật to.
Tiếng khóc của thiếu niên còn xót xa hơn cả Khổng Liên Thúy, trong lòng cậu cảm thấy hết sức khó chịu, cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Hiện giờ không không thấy Đạt của cậu đâu, Đạt của cậu không còn nữa rồi, thế cũng không thấy Nhị Lâm và Tam Lâm, chẳng lẽ bọn họ cũng...
"Vậy Nhị Lâm và Tam Lâm đâu rồi? Có phải, hức, cũng, cũng mất rồi ạ?"
"Không, không phải, là đợt ở huyện Trường Bình, tìm vài người còn mới, nên đưa đi rồi..."
Tuy Khổng Liên Thúy đã khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa nhưng nghe cậu nói đến đó thì vội vàng đáp lời đặng sợ con trai cả hiểu lầm.
Nỗi đau giằng xé trong lòng Đại Lâm dường như cũng vơi đi được đôi chút.
Thôi bỏ đi! Nhị Lâm và Tam Lâm chắc chắn vẫn còn sống!
Bỗng cậu nghe thấy trên người mẹ mình phát ra tiếng khóc oe oe, rõ là tiếng của trẻ sơ sinhl
Đại Lâm ngỡ ngàng nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, hóa ra mẹ cậu đang đeo một cái bọc trên lưng, trong đó có một đứa nhỏ, ban nãy do chăn quấn cao quá nên cậu mới không phát hiện!
"Đây là con nhà ai vậy mẹ? Thím ba và Thành Lâm đâu rồi?"
Khổng Liên Thúy cúi đầu, cố gắng vừa dỗ đứa trẻ vừa lẳng tránh ánh mắt của con trai cả.
Khuôn mặt của Cao Hữu Tài đờ ra, song vẫn tiếp tục trả lời.
"Thím ba và Thành Lâm của con cũng mất cả rồi."
Nếu biết trước ra bên ngoài kiếm sống khó khăn như vậy, thậm chí còn không giữ được vợ con thì hắn thà chết chứ không rời khỏi thôn Tiểu Cao, nhưng ở đời ai mà đoán được chữ ngờ?
"Chú gặp mẹ của con ở huyện Trường Bình, hai chúng ta rổ rá cạp lại, đứa nhỏ này, là em trai của con..." Trong thời loạn, người chết như ngả rạ, anh trai không còn nữa, anh em cưới chị dâu chẳng phải chuyện hiếm gì, người ngoài không thấy lạ nhưng khi về đối mặt với Đại Lâm thì Cao Hữu Tài lại cảm thấy rằng khuôn mặt già của hắn nóng lên, như không còn tí tự tin nào nữa vậy.
Đùng một cái, tựa như có thứ gì đang nổ tung trong đầu mình, Đại Lâm nhìn thẳng vào đứa nhỏ đang khóc gào kia, còn Khổng Liên Thúy thì đang cúi đầu dỗ nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận