[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 145

Chương 145Chương 145
Điền Lai Tài co đầu rụt cổ, vẻ mặt cầu xin: "Thái Quân, tên này, chết rồi!"
Mắt thấy vẻ mặt của tên sĩ quan trung niên kia sắp sửa thay đổi, Điền Lai Tài vội vàng bổ sung: "Thái Quân, chỉ có điều, theo như vợ của tên này từng nói, bảo bối kia trong tay anh ta, không phải ở trên đỉnh Phượng Hoàng, mà là ở trong căn nhà này!"
Tên sĩ quan trung niên kia vung tay lên, trong miệng phát ra một chuỗi mệnh lệnh vội vàng.
Có bảy tám quỷ binh cầm thương gỗ, lùa mười mấy người dân phu vào trong sân, để cho bọn họ đi dọn dẹp căn nhà tối đen.
Hiện giờ khô hạn, gánh nước đều ở con suối sau núi, có giếng thì cũng gần cạn không có nước, người địa phương đều biết chuyện này, nhưng bọn quỷ binh từ bên ngoài tới này làm sao biết được, vẫn là Điền Lai Tài đầu óc linh hoạt, lập tức nghĩ ra việc đi tới bếp của từng nhà, trong chum nước sẽ luôn có chút nước, bọn quỷ binh sai khiến các dân phu, ra ra vào vào từng nhà trong thôn Cốc Đôi, không biết đổ bao nhiêu nồi niêu xoong chảo, lúc này mới kiếm được chút nước tới, miễn cưỡng rửa sạch được xác người chết trong căn phòng tối tăm.
Mặc dù nhìn trông hết bẩn rồi, nhưng mùi vẫn nồng nặc.
Sĩ quan trung niên đảo mắt mấy vòng, hạ lệnh cho đám dân phu tránh ra, để lính của mình tiến vào lục soát...
Mặc dù căn nhà này trông có vẻ không đáng chú ý, lại còn thối um lên, nhưng bảo vật hiếm thấy kia, nói không chừng lại giấu ở đây thật... Mắt thấy sắp sửa tới sinh nhật đại tướng quân của bọn chúng, nếu có thể tìm được bảo vật mà Điền Lai Tài nhắc tới, dâng cho đại tướng quân... Ông ta sẽ không chỉ là một đội trưởng nhỏ bé của một chiến khu hẻo lánh nữa!
Các quỷ binh chiếm cứ thôn Cốc Đôi, không hề giống như những người trong thôn hi vọng, chỉ là đến càn quét một chút, thấy không có gì báu bở, cũng không có gì để ăn uống, có thể tự rời đi.
Bọn chúng chẳng những chiếm cứ thôn Cốc Đôi, còn càn quét toàn bộ những ngôi làng xung quanh thôn Cốc Đôi, thôn Tiểu Cao đã là thôn không người, người ở thôn Bất Pha và Tây Vương Trang cũng đã chạy trốn gần hết, thôn Đông Bình lại gặp tai hoạ.
Thôn Đông Bình không có Phong Hỏa đài trên núi cao giống như thôn Cốc Đôi, coi như người dân ở thôn Cốc Đôi chạy trốn tới thôn Đông Bình, mới mang theo tin tức quỷ binh Nam Đảo càn quét tới, người dân của thôn Đông Bình không nhìn thấy tận mắt, trong lòng luôn cảm thấy vẫn còn may mắn, gần một nửa số người không hề chạy trốn, kết quả bị bọn quỷ binh Nam Đảo tới giết hết gần như xoá sổ luôn.
Những người dân của thôn Cốc Đôi ở rải rác trong khe núi, thời tiết càng ngày càng lạnh, cuộc sống trôi qua cũng càng ngày càng khó khăn.
Người của bốn gia đình ở trong hang động trên ngọn núi phía nam, cũng chỉ có thể nói là gắng gượng qua được vài tháng.
Khi Lý Như từ hiện đại xuyên tới thôn Cốc Đôi, chênh lệch về tiêu chuẩn cuộc sống cũng phải mất một thời gian mới có thể thích nghi hoàn toàn, nhưng mà khoảng thời gian ngủ ngoài trời trong sơn động, so với lúc ở trong thôn, còn chênh lệch nhiều hơn nữa.
Nhưng mà Lý Như cũng cứ thế cố gắng cầm cự, thế mới biết được tiềm lực của con người là vô tận.
Trong thời gian này, tuy rằng người của mấy gia đình ở cùng với nhau, nhưng nhà nào có nhà nấy ăn, thỉnh thoảng hợp sức bắt mấy con vật, chẳng hạn như rắn, hay là thỏ rừng, chia cho mỗi nhà một ít, ăn no là không thể nào, nhưng tốt xấu gì cũng không chết đói được.
Lý Như và Lý Xuyên Trụ lén lút đi về hướng Nam lĩnh, lấy ra một chút lương thực từ chỗ lần trước cất giấu, coi như không nói 8ì.
Thực ra Lý Như cũng giấu một chút lương thực ở những nơi ẩn nấp sau nhà, lúc chạy trốn cũng không lấy ra, thứ nhất là không kịp, thứ hai là cũng không muốn mang đi hết, ai biết được tình hình sẽ như thế nào, mặc kệ là lúc nào, cứ phải có chút niềm tin mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận