[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 104
Chương 104Chương 104
Từ trước tới giờ toàn là đi tay không đến nhà, hôm nay thế mà lại đem theo đồ, đây quả là chuyện hiếm lạ, bởi vậy dù đang không vui nhưng mấy anh em lúc này cũng đều đứng thẳng lưng lên nhìn Hỉ Vượng.
HỈ Vượng vác theo một cái bao tải trên lưng, cái bao không quá lớn, nhưng được nhét căng phồng, ít cũng phải hai ba cân, đang hì hục đi về phía này, trông thấy năm anh em, anh ta chào hỏi từ xa, trên mặt làm ra vẻ tươi cười.
"Anh rể, nghe nói chú của em không được khỏe, đáng ra em nên đến thăm từ hai ngày trước, nhưng cha vợ em cũng vừa mắc bệnh dạ dày đang nằm liệt giường, cả nhà em đều ở thôn bên kia không về, đấy, em vừa về đến nhà nghe nói nhà ta gặp thổ phỉ, chú Cao bị đau lưng, em sợ quá vội vàng sang thăm ngay!" Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, chưa kể Hỉ Vượng còn mang theo đồ đến.
Cao Hữu Đức nghĩ bụng một hồi, sau cùng vẫn vác cuốc đi theo Hỉ Vượng vào trong sân.
Nói gì thì nói, xem như nể mặt cậu của ba đứa con nhà mình vậy.
Cao Hữu Võ hóng chuyện cũng cười hì hì đi theo phía sau bọn họ, miệng còn nói vài câu bông đùa.
"Anh Hỉ Vượng, anh vác cái gì trên lưng thế?"
"À, là đồ đem về từ nhà mẹ đẻ của chị dâu cậu, mấy quả táo với một cân kẹo vừng."
Cao Hữu Võ ồ một tiếng: "Anh Hỉ Vượng cũng hào phóng quá nhỉ! Thời buổi này mà vẫn biếu nổi kẹo vừng."
Mặt trời mọc ở đằng tây rồi chắc? Kẹo vừng là món ăn dịp Tết của người trong thôn, được làm bằng cách trộn bột mì đã nhào kĩ với quả hồng, khoai lang hoặc đường, cắt thành từng đoạn cho vào chảo dầu chiên, có thể dùng để đem đi chúc Tết họ hàng hoặc làm đồ cúng, là thức ăn ngon hiếm có, mấy năm nay làm gì có nhà nào dám làm thức này?
Ngay cả nhà họ Cao cũng chỉ làm một ít vào dịp Tết, sau khi dâng cúng xong thì chia cho cả nhà mỗi người được nửa cái, người lớn có nhiều con như Hữu Đức cũng không nỡ ăn, nhường phần cho bọn trẻ ánh mắt hau háu kia.
Hỉ Vượng tươi cười nói: "Mấy năm nay em cũng nương nhờ nhà anh rể tiếp tế, con người em vụng miệng không biết ăn nói, trong lòng biết ơn mà không sao bày tỏ ra được, đấy anh xem, có được ít thứ tốt từ chỗ cha vợ em chẳng phải lập tức nghĩ đến qua thăm chú ngay đấy sao?" Cao Hữu Võ sờ sờ cằm, bình thường người này chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì nên cậu ta thấy chướng mắt lắm, bởi vậy thấy Hỉ Vượng là mặt mày sưng sỉa, cạnh khóe anh ta đôi ba câu là chuyện thường xuyên, giờ anh ta nói một hồi như vậy, ngược lại làm cho cậu ta thấy có chút ngượng ngùng.
Lão Cao nằm sấp trên giường đất, vạt áo sau được vén lên, bà nội Đại Lâm không biết kiếm ở đâu ra một miếng cao dán, hơ trên lửa cho tan ra, nhân lúc còn nóng dán lên cho Lão Cao, thịt trên lưng Lão Cao thắt lại, miệng khẽ rít một hơi thật dài.
"Bà nội ơi, cậu Hỉ Vượng đến."
Nhị Lâm vén rèm cửa lên, nhảy tót qua bậc cửa đi vào phòng, cất giọng giòn giã báo tin.
"Mang theo một cái bao tải!"
Tam Lâm chạy không nhanh bằng cậu bé, đứng phía sau bậc cửa cướp lời.
Đại Lâm và Thạch Lâm cũng đi theo vào, nhìn Lão Cao ngồi dậy khỏi giường đất, đôi lông mày rậm nhíu chặt.
"Gọi nó vào đi."
Cho dù không chào đón nhưng dù sao cũng là thông gia, lễ nghĩa vẫn phải đầy đủ.
HỈ Vượng cười hì hì đi vào phòng, ân cần niềm nở hỏi thăm bà nội Đại Lâm và Lão Cao, anh ta ngồi một lát, uống nửa chén nước, để đồ xuống rồi chào ra về.
Người ta đều nói, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, người này bình thường chẳng ra làm sao nay bỗng dưng lại tốt đột xuất, việc này không khỏi làm cho cả nhà Lão Cao nhìn anh ta bằng cặp mắt khác.
Phải biết rằng Hỉ Vượng trước kia mỗi lần đến chỉ hận không thể ăn đủ hai bữa cơm rồi xách thêm đồ về nhà!
Từ trước tới giờ toàn là đi tay không đến nhà, hôm nay thế mà lại đem theo đồ, đây quả là chuyện hiếm lạ, bởi vậy dù đang không vui nhưng mấy anh em lúc này cũng đều đứng thẳng lưng lên nhìn Hỉ Vượng.
HỈ Vượng vác theo một cái bao tải trên lưng, cái bao không quá lớn, nhưng được nhét căng phồng, ít cũng phải hai ba cân, đang hì hục đi về phía này, trông thấy năm anh em, anh ta chào hỏi từ xa, trên mặt làm ra vẻ tươi cười.
"Anh rể, nghe nói chú của em không được khỏe, đáng ra em nên đến thăm từ hai ngày trước, nhưng cha vợ em cũng vừa mắc bệnh dạ dày đang nằm liệt giường, cả nhà em đều ở thôn bên kia không về, đấy, em vừa về đến nhà nghe nói nhà ta gặp thổ phỉ, chú Cao bị đau lưng, em sợ quá vội vàng sang thăm ngay!" Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, chưa kể Hỉ Vượng còn mang theo đồ đến.
Cao Hữu Đức nghĩ bụng một hồi, sau cùng vẫn vác cuốc đi theo Hỉ Vượng vào trong sân.
Nói gì thì nói, xem như nể mặt cậu của ba đứa con nhà mình vậy.
Cao Hữu Võ hóng chuyện cũng cười hì hì đi theo phía sau bọn họ, miệng còn nói vài câu bông đùa.
"Anh Hỉ Vượng, anh vác cái gì trên lưng thế?"
"À, là đồ đem về từ nhà mẹ đẻ của chị dâu cậu, mấy quả táo với một cân kẹo vừng."
Cao Hữu Võ ồ một tiếng: "Anh Hỉ Vượng cũng hào phóng quá nhỉ! Thời buổi này mà vẫn biếu nổi kẹo vừng."
Mặt trời mọc ở đằng tây rồi chắc? Kẹo vừng là món ăn dịp Tết của người trong thôn, được làm bằng cách trộn bột mì đã nhào kĩ với quả hồng, khoai lang hoặc đường, cắt thành từng đoạn cho vào chảo dầu chiên, có thể dùng để đem đi chúc Tết họ hàng hoặc làm đồ cúng, là thức ăn ngon hiếm có, mấy năm nay làm gì có nhà nào dám làm thức này?
Ngay cả nhà họ Cao cũng chỉ làm một ít vào dịp Tết, sau khi dâng cúng xong thì chia cho cả nhà mỗi người được nửa cái, người lớn có nhiều con như Hữu Đức cũng không nỡ ăn, nhường phần cho bọn trẻ ánh mắt hau háu kia.
Hỉ Vượng tươi cười nói: "Mấy năm nay em cũng nương nhờ nhà anh rể tiếp tế, con người em vụng miệng không biết ăn nói, trong lòng biết ơn mà không sao bày tỏ ra được, đấy anh xem, có được ít thứ tốt từ chỗ cha vợ em chẳng phải lập tức nghĩ đến qua thăm chú ngay đấy sao?" Cao Hữu Võ sờ sờ cằm, bình thường người này chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì nên cậu ta thấy chướng mắt lắm, bởi vậy thấy Hỉ Vượng là mặt mày sưng sỉa, cạnh khóe anh ta đôi ba câu là chuyện thường xuyên, giờ anh ta nói một hồi như vậy, ngược lại làm cho cậu ta thấy có chút ngượng ngùng.
Lão Cao nằm sấp trên giường đất, vạt áo sau được vén lên, bà nội Đại Lâm không biết kiếm ở đâu ra một miếng cao dán, hơ trên lửa cho tan ra, nhân lúc còn nóng dán lên cho Lão Cao, thịt trên lưng Lão Cao thắt lại, miệng khẽ rít một hơi thật dài.
"Bà nội ơi, cậu Hỉ Vượng đến."
Nhị Lâm vén rèm cửa lên, nhảy tót qua bậc cửa đi vào phòng, cất giọng giòn giã báo tin.
"Mang theo một cái bao tải!"
Tam Lâm chạy không nhanh bằng cậu bé, đứng phía sau bậc cửa cướp lời.
Đại Lâm và Thạch Lâm cũng đi theo vào, nhìn Lão Cao ngồi dậy khỏi giường đất, đôi lông mày rậm nhíu chặt.
"Gọi nó vào đi."
Cho dù không chào đón nhưng dù sao cũng là thông gia, lễ nghĩa vẫn phải đầy đủ.
HỈ Vượng cười hì hì đi vào phòng, ân cần niềm nở hỏi thăm bà nội Đại Lâm và Lão Cao, anh ta ngồi một lát, uống nửa chén nước, để đồ xuống rồi chào ra về.
Người ta đều nói, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, người này bình thường chẳng ra làm sao nay bỗng dưng lại tốt đột xuất, việc này không khỏi làm cho cả nhà Lão Cao nhìn anh ta bằng cặp mắt khác.
Phải biết rằng Hỉ Vượng trước kia mỗi lần đến chỉ hận không thể ăn đủ hai bữa cơm rồi xách thêm đồ về nhà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận