[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 76
Chương 76Chương 76
Mặc dù Nhị Mai đã bị cho ăn canh bế môn* nhưng cũng không tức giận một chút nào cả. Cô vẫn cười ha ha đi về phía lão Cao rồi chào hỏi ông ấy, sau đó lại gọi Xuyên Trụ trở về: "Chúng ta mau quay về thôi, không dám làm phiền cuộc sống của nhà chú Cao."
*canh bế môn: không cho khách vào nhà, từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn canh bế môn.
Mấy người đàn ông nhà họ Cao đang ở dưới ruộng cũng bỏ thời gian tranh thủ nhìn Lý Nhị Mai mấy lần. Trong lòng họ suy nghĩ, nghe nói ở thôn Cốc Đôi, Nhị Mai cũng được coi là người giỏi giang, ngược lại kết hôn lại là chuyện tốt, tìm con rể thì có hơi thiệt thòi rồi...
Lão Cao cũng cố gắng gượng nặn ra một nụ cười, vô cùng hài hòa gọi đôi câu: "Ây ây, cũng không đến nỗi làm phiền, hai chị em ở lại ăn cơm tối rồi hãng về chứ? Rồi bảo Hữu Võ tiễn hai đứa."
Cũng không phải là ăn bữa cơm ly biệt, đang yên đang lành lại ăn cơm của người ta, chuyện này hai chị em nhà họ không thể làm được. Hơn nữa lúc này đang là lúc mấu chốt thiếu lương thực, Lý Như và Xuyên Trụ chỉ nói chuyện vài câu với trên dưới già trẻ nhà lão Cao rồi chào tạm biệt rời đi.
Vừa thấy bóng dáng hai chị em ở cây bách hạ gần cổng thôn mà thoáng một cái lại không thấy đâu nữa. Lão Cao thả chiếc cuốc trong tay ra, nét mặt già nua cũng trầm xuống: "Để đó đi đã, tất cả quay về nhà đi!"
Trong nhà, con dâu cả Liên Thúy kéo tay bà nội Đại Lâm, vẻ mặt không cam lòng nói: "Mẹ, mẹ nói chuyện này có kỳ lạ hay không, rất bất thường. Chúng ta không có qua lại với nhà cô ta, cũng không nhờ người mai mối mà tự mình đến đây với hai bàn tay trống không. À, có cho hai đứa nhỏ hai miếng khoai lang đỏ! Muốn để Đại Lâm làm con rể của cô tal Gia đình chúng ta vẫn chưa nghèo đến mức đó!I"
Bà nội cậu bé cũng hiểu biết nhiều, mặc dù không muốn để cháu trai lớn đi ra ngoài nhưng vẫn luôn cảm thấy chuyện này có hơi quái lạ.
"Được rồi! Người ta nói rõ là muốn để Đại Lâm làm con rể à?"
"Cái đó ngược lại thì không nói, nhưng cô ta khen Đại Lâm không ngừng, còn nói Xuyên Trụ đã tính rồi, bát tự của Đại Lâm và tiểu Lan nhà cô ta rất hợp nhau, cái này còn không phải là muốn cướp Đại Lâm sao?"
"Có lẽ là người ta là muốn kết thông gia, không muốn tìm con rể thì sao?"
Bà nội cậu bé liếc nhìn con dâu cả, con dâu cả này chăm chỉ, cũng biết nghe lời, chỉ là hơi thiển cận chút. Liên Thúy kích động, giọng cũng cao lên: "Song Quý kia nhà Nhị Mai cũng chạy tới Tây Vương Trang rồi, nhà cô ta toàn là con gái, không có đàn ông làm chủ dạy dỗ thì làm sao được? Nếu là muốn kết hôn thì sao lại không tìm người làm mai?"
Mới vừa rồi là vì tính khí cô ta tốt mới không nổi giận, còn khách sáo tiễn người ra ngoài sân.
"Ồn ào vô lý! Nói như thế nào đi nữa thì người ta cũng không có ác ý. Người ta coi trọng Đại Lâm là vì có mắt nhìn người! Con không suy nghĩ thử xem, hai người chú của Đại Lâm vẫn còn chưa kết hôn, sau này Đại Lâm Thạch Lâm lớn lên thì nhà ta làm gì có đủ phòng mà ở đây?"
Tuy nói cuộc sống ở thôn Tiểu Cao tốt hơn nhưng chuyện phải lo nghĩ cũng nhiều lắm đấy!
Căn nhà bên cạnh sườn núi kia xây mất mười năm mới xong, để cho lão tam, lão tứ và lão ngũ ở. Đó là trước kia yên ổn, giờ đây gặp nạn mất mùa đói kém, vậy còn giống như trước kia hay sao?
Liên Thúy vừa nghe thấy vậy đã căng thẳng: "Mẹ! Mẹ cũng không thể để Đại Lâm ra ngoài ở rể chứ... Ở rể sẽ không ngóc đầu lên được đâu!"
"Cho dù thế nào đi nữa thì Đại Lâm vẫn là cháu trai trưởng của ta! Ta làm bà nội lại có thể có suy nghĩ này sao? Ta chỉ nói như vậy thôi, ngược lại là tương lai Nhị Lâm, Tam Lâm có thể tìm một nhà rồi đến ở."
Mặc dù Nhị Mai đã bị cho ăn canh bế môn* nhưng cũng không tức giận một chút nào cả. Cô vẫn cười ha ha đi về phía lão Cao rồi chào hỏi ông ấy, sau đó lại gọi Xuyên Trụ trở về: "Chúng ta mau quay về thôi, không dám làm phiền cuộc sống của nhà chú Cao."
*canh bế môn: không cho khách vào nhà, từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn canh bế môn.
Mấy người đàn ông nhà họ Cao đang ở dưới ruộng cũng bỏ thời gian tranh thủ nhìn Lý Nhị Mai mấy lần. Trong lòng họ suy nghĩ, nghe nói ở thôn Cốc Đôi, Nhị Mai cũng được coi là người giỏi giang, ngược lại kết hôn lại là chuyện tốt, tìm con rể thì có hơi thiệt thòi rồi...
Lão Cao cũng cố gắng gượng nặn ra một nụ cười, vô cùng hài hòa gọi đôi câu: "Ây ây, cũng không đến nỗi làm phiền, hai chị em ở lại ăn cơm tối rồi hãng về chứ? Rồi bảo Hữu Võ tiễn hai đứa."
Cũng không phải là ăn bữa cơm ly biệt, đang yên đang lành lại ăn cơm của người ta, chuyện này hai chị em nhà họ không thể làm được. Hơn nữa lúc này đang là lúc mấu chốt thiếu lương thực, Lý Như và Xuyên Trụ chỉ nói chuyện vài câu với trên dưới già trẻ nhà lão Cao rồi chào tạm biệt rời đi.
Vừa thấy bóng dáng hai chị em ở cây bách hạ gần cổng thôn mà thoáng một cái lại không thấy đâu nữa. Lão Cao thả chiếc cuốc trong tay ra, nét mặt già nua cũng trầm xuống: "Để đó đi đã, tất cả quay về nhà đi!"
Trong nhà, con dâu cả Liên Thúy kéo tay bà nội Đại Lâm, vẻ mặt không cam lòng nói: "Mẹ, mẹ nói chuyện này có kỳ lạ hay không, rất bất thường. Chúng ta không có qua lại với nhà cô ta, cũng không nhờ người mai mối mà tự mình đến đây với hai bàn tay trống không. À, có cho hai đứa nhỏ hai miếng khoai lang đỏ! Muốn để Đại Lâm làm con rể của cô tal Gia đình chúng ta vẫn chưa nghèo đến mức đó!I"
Bà nội cậu bé cũng hiểu biết nhiều, mặc dù không muốn để cháu trai lớn đi ra ngoài nhưng vẫn luôn cảm thấy chuyện này có hơi quái lạ.
"Được rồi! Người ta nói rõ là muốn để Đại Lâm làm con rể à?"
"Cái đó ngược lại thì không nói, nhưng cô ta khen Đại Lâm không ngừng, còn nói Xuyên Trụ đã tính rồi, bát tự của Đại Lâm và tiểu Lan nhà cô ta rất hợp nhau, cái này còn không phải là muốn cướp Đại Lâm sao?"
"Có lẽ là người ta là muốn kết thông gia, không muốn tìm con rể thì sao?"
Bà nội cậu bé liếc nhìn con dâu cả, con dâu cả này chăm chỉ, cũng biết nghe lời, chỉ là hơi thiển cận chút. Liên Thúy kích động, giọng cũng cao lên: "Song Quý kia nhà Nhị Mai cũng chạy tới Tây Vương Trang rồi, nhà cô ta toàn là con gái, không có đàn ông làm chủ dạy dỗ thì làm sao được? Nếu là muốn kết hôn thì sao lại không tìm người làm mai?"
Mới vừa rồi là vì tính khí cô ta tốt mới không nổi giận, còn khách sáo tiễn người ra ngoài sân.
"Ồn ào vô lý! Nói như thế nào đi nữa thì người ta cũng không có ác ý. Người ta coi trọng Đại Lâm là vì có mắt nhìn người! Con không suy nghĩ thử xem, hai người chú của Đại Lâm vẫn còn chưa kết hôn, sau này Đại Lâm Thạch Lâm lớn lên thì nhà ta làm gì có đủ phòng mà ở đây?"
Tuy nói cuộc sống ở thôn Tiểu Cao tốt hơn nhưng chuyện phải lo nghĩ cũng nhiều lắm đấy!
Căn nhà bên cạnh sườn núi kia xây mất mười năm mới xong, để cho lão tam, lão tứ và lão ngũ ở. Đó là trước kia yên ổn, giờ đây gặp nạn mất mùa đói kém, vậy còn giống như trước kia hay sao?
Liên Thúy vừa nghe thấy vậy đã căng thẳng: "Mẹ! Mẹ cũng không thể để Đại Lâm ra ngoài ở rể chứ... Ở rể sẽ không ngóc đầu lên được đâu!"
"Cho dù thế nào đi nữa thì Đại Lâm vẫn là cháu trai trưởng của ta! Ta làm bà nội lại có thể có suy nghĩ này sao? Ta chỉ nói như vậy thôi, ngược lại là tương lai Nhị Lâm, Tam Lâm có thể tìm một nhà rồi đến ở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận