[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 217

Chương 217Chương 217
Vốn dĩ hai vợ chồng Tiểu Quang cũng ở một phòng, nhưng Tiểu Quang nhanh nhẹn, năm ngoái xưởng mộc trên trấn tuyển người, cậu ấy nghe đồng chí Hứa đồng chí nói vậy lập tức vội vàng đi cả đêm, cuối cùng cũng đuổi kịp, người ta rất thích tay nghề của cậu ấy, đến năm nay Tiểu Quang đã trụ vững ở đó, trong xưởng còn cấp cho cậu ấy một căn nhà, vừa năm mới ra vợ chồng son đã thu dọn đồ đạc lên trên trấn ở.
Bọn họ vừa đi, anh trai Lý Như càng lo lắng hơn, nghĩ đi nghĩ lại liền đến tìm dì và chú hai, nói rằng bây giờ cuộc sống yên bình, miền nam cũng sẽ thuộc về chính phủ mới, nghe nói chính phủ mới có chính sách một vợ một chồng, cô vợ kia của anh ấy còn làm vợ lẽ của một địa chủ ở Cẩm Thành kìa, bà vợ cả là người bản địa, nên chắc chắn sẽ không ly hôn, vậy thì vợ anh ấy không phải sẽ bị đuổi đi đấy chứ? Còn con của anh ấy nữa, phải làm sao bây giờ?
Cho nên anh ấy liền nói muốn tới Cẩm Thành tìm vợ và con, xem có thể đón về không.
Lý Như và Xuyên Trụ đều rất tán thành, Lý Như và Tiểu Lan chuẩn bị cho anh ấy chút bánh làm lương khô dọc đường, sau đó lại đến trạm tiêu dùng mua ấm nước, túi xách, một đôi giày nhựa, Xuyên Trụ lặng lẽ cho anh trai ba đồng tiền làm phí đi đường, anh ấy cũng không ra vẻ khoa trương, lén lút ra thôn, chạy thẳng tới Cẩm Thành.
Những nhà bỏ hoang trong thôn đều đã được phân chia hết, ngoại căn phòng nhỏ dưới tán cây Bách lớn.
Bởi vì lão Trương chết ở bên trong, mà trùng hợp là ngày đó quỷ binh Nam Đảo tiến vào thôn, niêm phong cửa lại, sau này không biết ai truyền lời, rằng ngày mà lão Trương chết, oán khí rất nặng, nhóm quỷ binh đúng lúc vào phòng, bị oán khí quấn thân, cả đám đều ho lao, nếu không tại sao mới một tháng, đã buồn bực rời đi?
Sau này có trẻ con trong thôn trèo tường vào chơi, không hiểu sao lại ngã xuống, mặt mũi bầm dập, về nhà bị người lớn đánh nát mông, nói rằng trong căn phòng kia có ma quỷ lộng hành, còn bắt trẻ con đi... Mấy câu này vốn là để dọa trẻ con, không ngờ là đám trẻ truyền tai nhau, cuối cùng trẻ con nhìn căn phòng từ xa sợ hãi, mà ngay cả người lớn, ban đêm cũng không dám đi ngang qua ngôi nhà này.
Một ngôi nhà như vậy, cho dù có phân chia, thì ai dám ở chứ?
Trương Đồng Tài liền nhớ tới mấy câu lúc trước anh họ nói với mình, đã qua mấy năm rồi, chắc là có thể vào trong thu dọn xương cốt rồi nhỉ? Anh ta nói ý tưởng này cho ủy ban thôn, đúng lúc hộ nghèo còn thiếu nhà ở, nhà Trương Đồng Tài cũng được coi là một trong số đó, các thôn dân thảo luận xong liền đồng ý, để Trương Đồng Tài đi thu dọn xương cốt cho lão Trương, tương lai ngôi nhà này...
Ngôi nhà này chỉnh tề ngay ngắn, một nhà ba người ở thì quá rộng, sợ là các thôn dân sẽ có ý kiến, đang do dự thì một người họ Trương khác cũng đứng dậy, tỏ vẻ nếu anh ta đi cùng Trương Đồng Tài, ngôi nhà kia có thể chia cho anh ta một nửa không?
Mấy người trong ủy ban thôn bàn bạc, sau đó cũng đồng ý.
Ngày phá phong tỏa hôm nay, tuy rằng là do hai người họ Trương đảm nhận thu dọn xương cốt, nhưng mấy người thích hóng hớt và lo chuyện bao đồng, bạo dạn trong thôn đều đi hết, vây xung quanh ríu rít nghị luận.
Lý Như cũng ở trong đám người, nhìn khối đất, đá chất đống ở cổng sân được dọn đi, cánh cổng cũ nát đổ ầm xuống đất, bụi bay đầy trời, chim chóc sợ hãi bay tán loạn, đúng là có dáng vẻ âm trầm của ngôi nhà cổ trăm năm, nhưng vừa quay đầu lại, thấy đám thôn dân đang hứng thú bừng bừng, chút khẩn trương này lại tan biến mất.
Đúng vậy, ngôi nhà này là nơi ông ngoại Lý Như và mẹ ruột Lý Như sinh sống, ở thời hiện đại, cô cũng thường tới đây chơi, có gì mà phải lo lắng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận