[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 82

Chương 82Chương 82
Ở phía đông của thôn đang rất náo nhiệt thì có người chỉ vào bóng đen đang tiến đến đường chính và hét lên: "A, có cái gì đó đang đi trên đường lớn? Có phải là sói không?"
Quả nhiên trên đường lớn có mấy bóng đen ở phía Tây đang đi đến đây, tốc độ di chuyển khá nhanh, trời cũng đã tối nên mọi người không thể nhìn rõ.
Mọi người đều lập tức căng thẳng, vài người thì đi lấy gây, lại nghe có người hét lên: "Không phải sói, là người! Anh nhìn xem có phải là cái giỏ không?"
"Là người, ba người!"
"Là thổ phỉ sao?"
Lúc này sói đã đi tới đây rồi, nói không chừng bọn thổ phỉ cũng thật sự đến đây. "Có mang theo giỏ thì không thể là thổ phỉ được, có lẽ là có ai đến thăm nhà người thân."
"Đi, chúng ta đi xem xeml"
Một vài người đàn ông đang rảnh rỗi cầm gậy lên chuẩn bị nghênh đón.
Vương Lão Mậu đang hút tẩu thuốc, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ông ấy đứng dậy và nhìn về phía đó.
Lưu Lão Xoa đang gánh đồ nặng, vợ của cậu ta thì đang vác hai cái tay nải sau lưng và một cái ở trên tay, cả nhà cậu ta đều mang những cái bao lớn nhỏ.
Mọi người trong thôn Cốc Đôi đều nhìn như thấy sinh vật lạ.
"Lão Xoa, cả nhà anh đang đi đâu vậy? Sao lại mang theo tất cả đồ đạc của mình theo vậy? Mọi người đang chạy nạn sao?”
Ở phía xa có người hét về phía họ. Vương Lão Mậu ho khụ một tiếng, rồi cao giọng nói: "Lão Xoa bọn họ bị hoảng sợ khi sống ở nhà khu Lão Xoa Nhai nên muốn dọn đến thôn của chúng ta..."
Mọi người trong thôn đều có suy nghĩ riêng của họ, có người hỏi: "Dọn đến thôn của chúng ta rồi sống ở chỗ nào?"
Vương Lão Mậu nhìn hai ba ông già đang ngồi xem náo nhiệt: "Sống ở chùa trong thôn của chúng ta, chùa của thôn chúng ta đã mấy năm không được dọn dẹp, sắp sập rồi, để gia đình họ sống ở đó đi, còn có thể sửa chữa các bức tường và bổ sung thêm vài viên gạch, thêm chút ngói, xem như là chăm sóc ngôi miếu đi. Qua thời gian này rồi bọn họ dọn đi. Những người lớn tuổi trong thôn đều biết chuyện này, tôi đưa Lưu Lão Xoa vào trong rồi nói."
Mấy ngày trước Lưu Lão Xoa có đến tìm ông ấy, đương nhiên ông ấy còn lén lút đưa cho cậu ta một con chim trĩ khô. Vương Lão Mậu nghĩ, cả nhà của Lưu Lão Xoa đều biết mọi chuyện, bọn họ cũng không phải người ngoài, ở trong thôn cũng có thể chăm nom ngôi đền, còn có thể chào hỏi và nói chuyện với những người lớn tuổi ở trong thôn, các ông già đều đồng ý, gần như cả thôn đều đồng ý.
Chẳng qua chuyện này cũng không phải là chuyện gì to tát, cho nên có rất nhiều người trẻ tuổi trong thôn không biết.
Người trong thôn Cốc Đôi đều nhận ra Lưu Lão Xoa, người nhà này cũng khá đứng đắn nên đa số đều không có ý kiến gì với việc bọn họ dọn đến ngôi đền đổ nát trong thôn. Có một số ít người cảm thấy không vui nhưng lại không muốn biểu hiện ra trước mặt mọi người. Dù cho có nói ra thì cũng chẳng được gì, còn vô duyên vô cớ đắc tội với người khác.
Ba người nhà họ Lưu đến gần mới phát hiện phía Đông của thôn này có rất nhiều người sinh sống, ai nấy đều trợn tròn mắt. Từ sau khi Lưu Lão Xoa nghe được câu nói của Xuyên Trụ thì trong lòng thường hay suy xét về chuyện ấy.
Sau khi nghe Xuyên Trụ kể chuyện thổ phỉ ở Hà Đông, ban đêm hôm ấy anh ta lập tức mơ thấy nhà mình bị người ta cướp.
Gia đình anh ta làm lụng cực khổ nhiều năm, thắt lưng buộc bụng mới tích cóp được một chút lương thực, còn chưa chắc đã dùng được đến đầu xuân năm tới. Nếu để người ta cướp mất thì làm sao bọn họ có thể sống tiếp được đây?
Lưu Lão Xoa và vợ khổ sở cầu xin bọn họ để lại một chút, tên đàn ông bịt mặt kia lại nói: "Đám người rác rưởi chúng mày đến Hà Tây kiếm ăn, nhà của Hà Tây, đất cũng của Hà Tây, chẳng có thứ gì là của chúng mày cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận