[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 174
Chương 174Chương 174
Không nói là sẽ thành bảo vật di tích văn hóa cấp đặc biệt, nhưng cấp tỉnh cũng không thành vấn đề.
Huống chỉ đó còn là di vật mà Dương tướng quân luôn mang theo?
Truyền thuyết về Dương tướng quân được lưu truyền rộng rãi nhất ở hai tỉnh Hà Đông Hà Tây, không đếm được có bao nhiêu vở kịch được suy diễn từ những chuyện xung quanh ngài, dù từng có một nhà họ Gạch có âm mưu xấu xa muốn xuyên tạc lịch sử, nhưng địa vị của Dương tướng quân trong lòng dân chúng vẫn không hề lung lay, vẫn không hề bị những tên vai hề nhảy nhót làm lay động.
Ngẫm lại, nếu thật sự có bảo kiếm xuất thế thì bất kể dù sau này người trong thôn Cốc Đôi có đi đâu, họ cũng có thể tự hào nói: "Tôi đến từ thôn Cốc Đôi đấy! Chính là thôn Cốc Đôi mà bảo kiếm của Dương tướng quân được chôn cất!"
Lý Như kích động đến nói chuyện nói lắp.
"Hả? Vậy, vậy, vậy thanh kiếm đó được chôn ở đỉnh Phượng Hoàng thật sao?"
Dương Lão Cửu lắc đầu: "Tổ tiên nhà họ Dương nói thanh kiếm đó được chôn ở sâu trong núi huyện Thấm Thành, nhưng chúng tôi không biết địa điểm cụ thể là ở đâu, nhưng nghe nói trừ chỗ chôn thanh kiếm đó ra, còn có một vị tướng sĩ họ Trương mang theo cả nhà từ già đến trẻ sống ở gần đó, bảo. vệ thanh kiếm từ thế hệ này sang thế hệ khác."
Lý Như chợt nghĩ đến cây đại thụ dưới nhà họ Trương.
Nghe nói cây đại thụ kia là do tổ tiên của lão Trương trồng, hơn nữa nghe nói người nọ không chỉ là tổ tiên của lão Trương mà còn có tổ tiên của nhà Trương Tiểu Xuân, chẳng lẽ nhà họ Trương bọn họ chính là truyền nhân của vị tướng sĩ đời đời bảo vệ thanh kiếm kia?
"Nhà họ Trương? Chẳng lẽ là lão Trương? Nhà lão Trương chính là người bảo vệ thanh kiếm?"
Dương Lão Cửu gật đầu: "Tôi cũng đoán như vậy, không biết Điền Lai Tài điều tra được ở đâu mà phát hiện lai lịch của nhà họ Trương rất giống nhà họ Trương trong truyền thuyết, hai tháng trước hắn còn cưới một vợ lẽ là người của thôn Cốc Đôi, tất cả đều trùng khớp."
Không cần phải nói, cô vợ lẽ này chắc chắn là Lai Hoa!
Lai Hoa vốn là một cô gái trấn trên, dáng vẻ thanh tú, gả đến Cốc Đôi hơn mười năm cũng không xuống đất làm việc, bảo dưỡng bản thân tốt hơn những phụ nữ khác nhiều, cho nên Điền Lai Tài coi trọng cô ta cũng không có gì ngạc nhiên.
Trong lòng Lý Như nhất thời cảm xúc dâng trào, nếu không phải thời đại này không cho phép hành động phóng túng, Lý Như đã ôm Dương Lão Cửu dõng dạc hùng hồn hát một khúc "Mãn Giang Hồng" rồi, nhưng cô cũng khó kiềm chế được kích động dưới đáy lòng, chốc thì nắm tay, chốc lại buông ra.
"Nhưng, nhưng, nhưng chuyện cơ mật quan trọng như vậy, sao anh lại nói cho tôi?”
"Đại tẩu, hiện tại quỷ binh đang chiếm giữ hơn một nửa đất nước chúng ta, chỉ tính huyện Thấm Thành thôi thì cũng có hơn phân nửa đang bị quỷ binh khống chế. Thân là con cháu của nhà họ Dương, tôi không thể làm tổ tiên mất mặt được, mặc dù chúng tôi có lòng tin sớm muộn gì cũng sẽ đuổi quỷ binh trở về biển, nhưng chiến trường không có mắt, không ai biết lúc nào mình sẽ ra đi, tôi cũng không thể ôm bí mật này xuống dưới đất phải không? Đến cả lão Trương bảo vệ kiếm cũng không còn, thanh bảo kiếm kia, bọn quỷ binh đào một tháng cũng chưa đào chưa ra, có lẽ trên đỉnh Phượng Hoàng thật ra cũng không có cái gì gọi là Thiên Hồng kiếm, chỉ là những người này, những chuyện này, phải có người nhớ kỹ để kể cho đời sau!"
Trước khi Dương Lão Cửu rời đi, Lý Như gói bánh nướng trong một mảnh vải bố, sau đó đến góc hang chứa lương thực, lấy ra cái kho gỗ đầu tiên tìm được bên cạnh quỷ binh Nam Đảo và mấy chục đồng bạc tìm được trên người Hán gian Điền Lai Tài, hai ngày trước Lý Như cảm giác Dương Lão Cửu sắp rời đi nên đào ra mang tới giao hết cho Dương Lão Cửu.
"Cảm ơn đại tẩu!"
Không nói là sẽ thành bảo vật di tích văn hóa cấp đặc biệt, nhưng cấp tỉnh cũng không thành vấn đề.
Huống chỉ đó còn là di vật mà Dương tướng quân luôn mang theo?
Truyền thuyết về Dương tướng quân được lưu truyền rộng rãi nhất ở hai tỉnh Hà Đông Hà Tây, không đếm được có bao nhiêu vở kịch được suy diễn từ những chuyện xung quanh ngài, dù từng có một nhà họ Gạch có âm mưu xấu xa muốn xuyên tạc lịch sử, nhưng địa vị của Dương tướng quân trong lòng dân chúng vẫn không hề lung lay, vẫn không hề bị những tên vai hề nhảy nhót làm lay động.
Ngẫm lại, nếu thật sự có bảo kiếm xuất thế thì bất kể dù sau này người trong thôn Cốc Đôi có đi đâu, họ cũng có thể tự hào nói: "Tôi đến từ thôn Cốc Đôi đấy! Chính là thôn Cốc Đôi mà bảo kiếm của Dương tướng quân được chôn cất!"
Lý Như kích động đến nói chuyện nói lắp.
"Hả? Vậy, vậy, vậy thanh kiếm đó được chôn ở đỉnh Phượng Hoàng thật sao?"
Dương Lão Cửu lắc đầu: "Tổ tiên nhà họ Dương nói thanh kiếm đó được chôn ở sâu trong núi huyện Thấm Thành, nhưng chúng tôi không biết địa điểm cụ thể là ở đâu, nhưng nghe nói trừ chỗ chôn thanh kiếm đó ra, còn có một vị tướng sĩ họ Trương mang theo cả nhà từ già đến trẻ sống ở gần đó, bảo. vệ thanh kiếm từ thế hệ này sang thế hệ khác."
Lý Như chợt nghĩ đến cây đại thụ dưới nhà họ Trương.
Nghe nói cây đại thụ kia là do tổ tiên của lão Trương trồng, hơn nữa nghe nói người nọ không chỉ là tổ tiên của lão Trương mà còn có tổ tiên của nhà Trương Tiểu Xuân, chẳng lẽ nhà họ Trương bọn họ chính là truyền nhân của vị tướng sĩ đời đời bảo vệ thanh kiếm kia?
"Nhà họ Trương? Chẳng lẽ là lão Trương? Nhà lão Trương chính là người bảo vệ thanh kiếm?"
Dương Lão Cửu gật đầu: "Tôi cũng đoán như vậy, không biết Điền Lai Tài điều tra được ở đâu mà phát hiện lai lịch của nhà họ Trương rất giống nhà họ Trương trong truyền thuyết, hai tháng trước hắn còn cưới một vợ lẽ là người của thôn Cốc Đôi, tất cả đều trùng khớp."
Không cần phải nói, cô vợ lẽ này chắc chắn là Lai Hoa!
Lai Hoa vốn là một cô gái trấn trên, dáng vẻ thanh tú, gả đến Cốc Đôi hơn mười năm cũng không xuống đất làm việc, bảo dưỡng bản thân tốt hơn những phụ nữ khác nhiều, cho nên Điền Lai Tài coi trọng cô ta cũng không có gì ngạc nhiên.
Trong lòng Lý Như nhất thời cảm xúc dâng trào, nếu không phải thời đại này không cho phép hành động phóng túng, Lý Như đã ôm Dương Lão Cửu dõng dạc hùng hồn hát một khúc "Mãn Giang Hồng" rồi, nhưng cô cũng khó kiềm chế được kích động dưới đáy lòng, chốc thì nắm tay, chốc lại buông ra.
"Nhưng, nhưng, nhưng chuyện cơ mật quan trọng như vậy, sao anh lại nói cho tôi?”
"Đại tẩu, hiện tại quỷ binh đang chiếm giữ hơn một nửa đất nước chúng ta, chỉ tính huyện Thấm Thành thôi thì cũng có hơn phân nửa đang bị quỷ binh khống chế. Thân là con cháu của nhà họ Dương, tôi không thể làm tổ tiên mất mặt được, mặc dù chúng tôi có lòng tin sớm muộn gì cũng sẽ đuổi quỷ binh trở về biển, nhưng chiến trường không có mắt, không ai biết lúc nào mình sẽ ra đi, tôi cũng không thể ôm bí mật này xuống dưới đất phải không? Đến cả lão Trương bảo vệ kiếm cũng không còn, thanh bảo kiếm kia, bọn quỷ binh đào một tháng cũng chưa đào chưa ra, có lẽ trên đỉnh Phượng Hoàng thật ra cũng không có cái gì gọi là Thiên Hồng kiếm, chỉ là những người này, những chuyện này, phải có người nhớ kỹ để kể cho đời sau!"
Trước khi Dương Lão Cửu rời đi, Lý Như gói bánh nướng trong một mảnh vải bố, sau đó đến góc hang chứa lương thực, lấy ra cái kho gỗ đầu tiên tìm được bên cạnh quỷ binh Nam Đảo và mấy chục đồng bạc tìm được trên người Hán gian Điền Lai Tài, hai ngày trước Lý Như cảm giác Dương Lão Cửu sắp rời đi nên đào ra mang tới giao hết cho Dương Lão Cửu.
"Cảm ơn đại tẩu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận