[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 147

Chương 147Chương 147
Trương Đồng Tài chạy thở hồng hộc, vẻ mặt kích động đến rơi nước mắt.
Những con chó trời đánh này, cối cùng cũng bò đi!
Nếu chúng không đi, đến mùa đông, bọn họ ở trong sơn động này không chết đói thì cũng chết rét!
Anh ta vừa nói xong, người trên dốc và dưới dốc đều sửng sốt.
Mọi người còn chưa kịp bày tỏ sự kinh ngạc, mẹ Tiểu Xuân đã vịn vào vách hang bước ra, vội vàng túm lấy Đồng Tài hỏi: "Thật sao? Đám quỷ binh chết tiệt đó thật sự đã rời đi rồi?"
Đồng Tài gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đám quỷ binh đó đều đã đi về phía Tây!"
Lúc đầu anh ta cũng không có kỳ vọng nhiều, nhưng ngày nào cũng đều không bỏ cuộc trốn vào trong bụi rậm trên sườn đồi, đi xuống đầu thôn ngó nghiêng một lát. Không ngờ lần này lại khác hẳn, đám quỷ binh Nam Đảo mặc đồng phục màu vàng đó xếp hàng dài, khiêng kho gỗ đi về hướng mà bọn chúng vừa xuất phát.
Theo suy đoán của anh ta, hơn phân nửa là bọn chúng không vơ vét được cái gì ở một nơi hẻo lánh như thôn Cốc Đôi, người dân trong thôn đều chạy vào núi sâu, chúng không bắt được thanh niên, trong thôn cũng chỉ còn lại mấy ông bà già, vô dụng với đám quỷ binh Nam Đảo này, sau gần một tháng lục lộn, cuối cùng cũng rời đi.
Anh ta nằm trên sườn đồi nhìn chằm chằm vào thôn làng, mãi cũng không thấy trong thôn có bất kỳ động tĩnh nào, nên biết là đám quỷ binh thật sự đã đi rồi.
Còn tất nhiên, tiếng súng vang vọng ở vùng núi phía Tây, thì anh ta không biết lý do. "Vậy, vậy chúng ta mau về thôn thôi?"
Tú Anh hưng phấn đi tìm chồng, gia đình cô ta ở thôn Cốc Đôi không phải cực kỳ giàu có, nhưng cũng là số một số hai, lúc chạy trốn cô ta vội vàng, không mang theo đồ đạc có giá trị gì, không nói đến chăn gối, quần áo trong hòm, mà nồi niêu xoong chảo trong bếp, xô chậu, cũng đều là tiền đó!
Quỷ binh sẽ không vượt ngàn dặm để lấy những thứ này trong nhà dân thường, nhưng nếu bọn họ không nhanh chóng quay lại, nếu có người khác muốn lấy đồ trong nhà cô ta, thì cô ta phải đi đâu để phân giải đây?
Xuyên Trụ rút lưỡi liềm ra khỏi thắt lưng, khiêng thùng súng hỏa mai với Lưu Lão Xoa, ba bước thành một đi đến cửa hang, thấy Tú Anh không kiên nhẫn, liền kéo tay cô ta: "Đừng vội, quan sát kỹ lại rồi tính tiếp."
Bà nội Tiểu Xuân cũng gật đầu: "Xuyên Trụ nói đúng, chúng ta đừng gấp, quan sát lại đã, lỡ như đám quỷ binh này bày kế muốn quay đầu lại bất ngờ giết ngược chúng ta thì sao?"
Tú Anh bĩu môi, cười gượng: "Thím, xem thím nói kìa, đám quỷ binh đó ngay cả lời nói của chúng ta cũng không hiểu, mà lại biết bất ngờ đâm ngược lại chúng ta một kích sao?"
Cô ta tự nhủ, nhà Trương Đồng Tài ở hang động lớn sườn tây là một gia đình nghèo nổi tiếng trong thôn, nhà bọn họ thậm chí còn không có một ngôi nhà tử tế, hai cái hang đổ nát thì có thể có bao nhiêu tiền chứ. Tất nhiên là không cần phải lo lắng, nhưng nhà cô ta thì có một đống tài sản ở đó!
Lý Như hiểu rõ trong lòng cô em dâu này đang nghĩ gì nhưng cũng không nói toạc ra: "Đám quỷ binh đó ở trong thôn chúng ta một tháng mới đi, không biết tại sao, lỡ như bọn họ có âm mưu, giả vờ đi trước, đợi đến khi thôn dân chúng ta về hết, sau đó đột nhiên xông ra giết hại, trên Phong Hỏa đài không còn người đứng canh gác, không phải người trong thôn sẽ rơi vào tay quỷ binh sao?"
Còn đừng nói quỷ binh không biết cách quay ngược lại đâm một kích, về văn hóa truyền thống của nước C, ở một khía cạnh nào đó, người Nam Đảo cũng chu đáo không kém người dân nước C, trong mắt bọn họ, mọi thứ ở nước C đều tốt, sản xuất, kỹ năng, y học, văn hóa, chỉ cần là thứ có thể cướp đi, bọn họ đều muốn cướp, trong mắt họ, tốt nhất là hơn nửa dân bản địa nước C chết hết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận