[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 80

Chương 80Chương 80
Khi đi đến dưới gốc cây hoa hòe, họ nhìn thấy có hai người đang hái lá của cây hoa hòe, Trương Đồng Tài và những người khác đứng lại xem.
Kể từ khi biết châu chấu có thể ăn được thì bà của Tiểu Xuân không để cho bất cứ ai trong nhà nhàn rỗi, mông còn chưa kịp chạm xuống giường ván thì đã bị bà đuổi đi bắt sâu bọ, trước cửa hầm* ngày nào cũng có những tấm rèm côn trùng phơi khô, món ăn chính là canh loãng, ăn kèm với châu chấu luộc.
*Hầm: những cái hang ở vách núi được gọi là hầm.
Nghe nói rằng khi lần đầu tiên Nhị Mai chiên côn trùng ở nhà, ai nếm thử cũng đều nói ngon, nhưng châu chấu ở nhà của Trương Đồng Tài được luộc bằng nước cất, nhiều nhất là rắc vài hạt muối lên, nếu như không xay kỹ sẽ không thể nếm được vị mặn. Mấy bữa đầu thì ăn cũng được nhưng nói chung thì nó cũng rất tanh, ngày nào cũng ăn như vậy thì không thể chịu nổi, cho dù mấy ngày nay Trương Đồng Tài có thể phân chia về nhà vài lạng lương thực thì bà nội của Tiểu Xuân cũng có thể giấu kỹ đến mức Trương Đồng Tài không thể thuyết phục được mẹ của mình, chỉ là việc ăn sâu bọ khiến anh ta có cảm giác như mình sắp trở thành một con sâu bọ vậy...
Bây giờ thấy người ta đang hái lá cây hòe thì anh ta cũng muốn hái một ít.
Đột nhiên, ở đầu sườn núi phía Đông của thôn vang lên tiếng hét thất thanh của một cô bé, tiếng hét vô cùng chói tai, hầu hết những người tuần tra trong thôn đều đã trở về nhà, chỉ còn lại Trương Đồng Tài và những người khác đang đứng ở dưới gốc cây. Nghe thấy tiếng la, mọi người giật mình một cái, vội vàng nhặt những cây gậy dài mà mình vừa mới ném xuống đất rồi chạy về phía đầu sườn núi phía Đông.
Còn chưa ra khỏi thôn, anh ta đã nhìn thấy hai đứa trẻ chưa lớn vội vàng chạy xuống dốc, một trai một gái, là hai anh em, đó là con của một gia đình ở thôn phía Đông. Cô bé thì đang ngồi khóc ven đường, còn cậu bé thì đang dùng một tay kéo cô bé lên, tay còn lại thì cầm một cây gậy sắt, cắn chặt răng và đâm về phía sau, sau lưng hai đứa trẻ là một con sói què!
Trương Đồng Tài và những người khác nhìn thấy thì dựng tóc gáy, giống như nước đã từ thượng nguồn đổ xuống, lông tơ đều dựng đứng rồi giơ cây gậy trong tay lên chuẩn bị nghênh đón.
Ai cũng biết sâu trong ngọn núi có sói, nhưng ở sườn đồi gần làng Cốc Đôi cũng không có một con động vật hoang dã nào, bây giờ trời vẫn còn chưa tối, vậy mà con sói lại dám nghênh ngang đuổi bọn trẻ vào thôn, chuyện này cũng không phải là thật sự dọa người saol
May mắn đây là một con sói đơn độc, hơn nữa lại bị què chân, nếu mấy người bọn họ cùng nhau xông lên thì chắc có thể giết được con sói này.
Trương Đồng Tài chạy về phía trước, anh ta không chú ý cho nên đã bị con sói cắn một cái vào tay, may mà anh ta phản ứng nhanh, chỉ bị rách da và chảy một ít máu.
Con sói chết nằm trên mặt đất, mấy người cùng nhau đánh con sói này đều sợ hãi không dám tiến lên, hai chân đều mềm nhữn ra.
Hai đứa trẻ bên cạnh thì đang khóc, mọi người đều nói với cậu bé: "Mau về nhà đi, sau này khi trời tối thì phải nhanh chóng về nhà, hôm nay may mắn là gặp phải một con sói què chạy không nhanh, bằng không thì bọn chú đã không thể đến cứu mấy đứa kịp rồi." Lúc này người dân ở đầu phía đông của thôn nghe thấy động tĩnh đều chạy ra vây quanh xem sói chết.
"Trời ơi! Ban ngày ban mặt mà lại có sói, dường như chúng đang muốn nhanh chóng tiến vào trong thôn rồi!"
"Lúc đầu còn nói những người này ở xa nhàn rỗi cho nên đã đi bộ từ đầu này đến đầu kia hy vọng có thể kiếm được thức ăn, ai ngờ được ở đây lại có sói!"
"Sau này cần phải chú ý đến mấy đứa nhỏ nhiều hơn, không có người lớn dẫn thì không được để cho chúng chạy lung tung nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận