[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 60

Chương 60Chương 60
Lý Như biết rằng chờ cô xuống đầu ruộng, thế nào cũng bị châu chấu cắn cho không ít, nhưng cô đến là vì thu gom châu chấu mà. Lại nói, tiêu diệt chúng càng nhiều, trứng của thứ hại người này để lại càng ít, đỡ cho năm sau lại bị tổn thất thiệt hại.
Trên đường đi, hoa màu gặp được đều thảm không nỡ nhìn, có thôn dân ngồi trên luống ruộng bị tàn phá của mình, khi thì bổ nhào xuống đất, khi thì vỗ chân, tiếng khóc, tiếng chửi mắng trộn lẫn với nhau.
Khi Lý Như dẫn đám trẻ đi đốt lửa, nhìn thấy một cách đồng cách đó không xa cũng đang bốc khói xanh.
"Là cậu của con!"
Tiểu Lan chỉ về phía bóng dáng trong ruộng thét to. Lý Xuyên Trụ bên kia cũng trông thấy Lý Như, không có thời gian nói chuyện, xa xa gật nhẹ đầu, vội vàng trở lại tình cảnh bận rộn trước mắt. Trong lòng anh ấy lúc này cũng đang thình thịch nhảy lên loạn xạ! Chỉ nghe nói là có tai họa, ai biết rằng nó thật sự xảy ral
Đây thật sự là nằm mơ thấy ác mộng cũng không mơ nổi cảnh tượng này! Dù trong lòng cũng đã chuẩn bị trước, nhìn thấy mây đen ùn ùn kéo đến, vẫn mềm chân đến suýt ngã nhào.
"Đánh chết mày! Đánh chết mày! Cho mày hại người! Cho mày cắn người!" Cha con hai người thay nhau vung vẩy cây gai trong tay, xác sâu bọ rơi xuống ngày càng nhiều, chỗ này đầy rồi, hai cha con lại đổi sang nơi khác. Ánh lửa hừng hực, khói xanh cuồn cuộn, hàng ngàn hàng vạn con bọ đang điên cuồng thưởng thức bữa tiệc lớn, lại bị ánh sáng hấp dẫn lũ lượt mà đến, phía trước vừa ngã phía sau lại tiến tới, dường như không sợ chết một chút nào... Thôn dân xung thấy cách mà nhà Lý Như và Xuyên Trụ đã làm, trái tim vốn chết lặng cũng sống trở lại, học theo bọn họ mà làm y như thế. Tuy rằng đã bị ăn hơn phân nửa, nhưng có thể giữ được chút nào hay chút ấy, dù chỉ là mầm non thì có sao!
Ở đồng ruộng cách Lý Như khá xa, mặc dù thôn dân vẫn chưa xem được phương pháp của bọn họ, nhưng đám trẻ đã ba chân bốn cẳng chạy về nhà nói với cha mẹ, mọi người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng chỉ là còn nước còn tát, làm còn hơn không.
Trong một khoảng thời gian, hơn phân nửa những cánh đồng gần thôn đều là những người đang săn giết châu chấu.
"Nhặt mấy con bọ này làm gì thế?"
Cuộc vật lộn khổ ải gian nan này kiên trì đến khi trời sập tối, trong đêm đen sâu bọ thu hút đến càng nhiều, rất nhiều gia đình đều là cả nhà xông trận, đến cả người hơn sáu mươi tuổi cũng không rảnh rỗi... Cứ thế đến khi sâu bọ bị hấp dẫn đến ngày càng ít, chỉ có khoảng đâu đó mười con vụn vặt, thôn dân cũng mệt đến nhấc không nổi chân... nhìn cánh đồng hầu như bị phá hoại sạch sẽ, nhóm thôn dân ai cũng rơm rớm nước mắt muốn về nhà, lại nhìn thấy chuyện hiếm lạ.
Nhà Lý Như và Xuyên Trụ đều dùng bao tải nhét xác châu chấu vào bên trong! Có đứa nhỏ còn không đợi Lý Như trả lời, tranh trước kêu to: "Bọ này ăn được! Cha, nhà mình cũng mau nhặt mang về nhà đi!"
Con người có lúc như thế này, nếu như bạn vội vàng nói với anh ta rằng có thể làm thế này có thể làm thế kia, anh ta thường không dám tin, ai biết được bạn nói mấy lời này là có ý tốt hay là chồn cáo chúc tết gà*?
*chồn cáo chúc tết gà: giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu xa. Nhưng nếu tận mắt thấy ai đó vội vã gấp rút làm cái gì, cho dù người đó luôn miệng bảo vô dụng, quần chúng vây quanh cũng chẳng thèm tin tưởng, chỉ cho là anh ta đang sợ mọi người giành mất chỗ tốt của mình...
À không, trước hết, Lý Như đã nói qua với mọi người chuyện châu chấu có thể ăn được, mọi người đều xem như nghe chuyện cười.
Mắt thấy ba mẹ con Lý Như đều to gan mà ra ngoài giết bọ, còn vơ vét một bao tải sâu bọ mang về trong nhà, mọi người lập tức hiểu ra mấy lời kia đều là thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận