[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 58

Chương 58Chương 58
Loại sâu bọ này cũng chẳng biết đến từ đâu, đi chỗ nào, nhưng chúng hợp thành đạo quân, ùn ùn kéo đến, trên đường đi có thứ gì ăn được là gặm rỉa đến không sót chút gì.
Trong thôn chắc hẳn chỉ có những người trên sáu mươi tuổi mới từng trải qua nạn châu chấu, nhưng người sáu mươi tuổi vốn đã ít, huống chỉ nạn châu chấu năm đó họ trải qua so với tình trạng bây giờ mà nói, chẳng khác nào sự khác biệt giữa một tên yêu quái cỏn con với lão yêu quái ngàn năm.
Chủ yếu là hạn hán quá lâu, bên ngoài đất càng vàng, châu chấu đẻ trứng cũng càng nhiều, không biết trên chốn đất vạn dặm cằn cỗi, đã tích trữ được bao nhiêu cái thứ trò vui hại người này!
Có mấy người đàn ông sau khi bị dọa cho giật mình, thấy châu chấu gặm hoa màu trên ruộng nhà mình, đó là những mầm cây mà bản thân khi trời còn chưa kịp sáng đã dậy gánh nước tưới chúng đấy! Đau lòng đến không buồn quan tâm ông trời có bao nhiêu khinh người, cầm vật dụng trong nhà cứ thế mà đánh giết lũ sâu bọ, cũng chẳng màng liệu rằng chúng có vì nổi giận mà quay lại cắn mình mấy phát không... Nhưng sâu bọ đánh không hết, người lại chỉ có hai tay!
Trơ mắt nhìn thành quả lao động cực khổ gian lao cứ thế mà bị hủy hoại, không ít người vừa đánh sâu bọ, vừa khóc đến tức tưởi, năm ngoái lương thực nhận được chẳng bao nhiêu, lúa mì thu được từ vụ hè năm nay còn chẳng đủ nhét kẽ răng, giờ thì hay rồi, đến cả hạt mầm cũng chui ngược vào trong!
Mấy đứa trẻ bên ngoài bị dọa sợ chạy về nhà, vừa chạy vừa bị sâu bọ bám đầy cả người, có mấy đứa nhỏ nhát gan bị dọa đến ngồi ngốc dưới đất, ngẩng mặt lên trời khóc lớn, nhưng chưa được hai hơi lại vừa nghẹn ngào khóc vừa cắm đầu chạy, hết cách rồi, châu chấu rơi xuống mặt rồi!
Lý Như cũng xem như may mắn, vừa chạy đến cổng thôn đã đụng phải Miên Hoa đang chạy về cùng một nhóm người.
Là một nhóm các chàng trai cô gái trạc tuổi Miên Hoa, giữa đường gặp phải châu chấu rơi xuống, bị dọa đến chạy trở về, có đến mấy người chạy đến rơi cả giày.
"Mẹ!"
Miên Hoa vừa thấy Lý Như liền bật khóc thành tiếng.
Lý Như vung vẩy chiếc áo vải trong tay giúp Miên Hoa đuổi hết đám bọ vương trên thân trên tóc đi, phủ áo vải lên đầu Miên Hoa, cảm giác đáng sợ do vô số sâu bọ áp bức cũng xem như dễ chịu đi chút ít.
Nhìn thấy mẹ nuôi, Miên Hoa yên tâm trong lòng rồi, khi trước Lý Như vẫn hay cùng cô bé và Tiểu Lan bàn về cách đối phó châu chấu, hôm qua còn mới nói qua về cách ăn châu chấu, nghĩ đến đây, cả người Miên Hoa vốn bị dọa sợ đến lên cơn sốt cũng dần hồi phục lại.
Tiểu Lan quan sát bên ngoài qua cái lỗ trên giấy dán cửa sổ, lớp giấy dán này vốn khá dày, đấy là do đám châu chấu chết tiệt kia vừa phá hỏng, có vài con chui vào lập tức bị Tiểu Lan dùng cầm vật dụng đánh chết, nhưng một mình ở nhà vẫn cảm thấy rất kinh hồn bạt vía.
Chỉ nghe người ta nói nó đáng sợ nhường nào thì cũng không cảm nhận hết được, nhưng một khi tận mắt chứng kiến, cảm giác như trời cũng sắp đổ rồi! Đợi đến khi thấy được Lý Như cùng với Miên Hoa, phía sau còn mang theo một đoàn các chàng trai cô gái tiến vào sân, Tiểu Lan ngạc nhiên vui mừng kêu một tiếng: "Mẹ! Chị hai!"
Bốn, năm người theo sau Lý Như bước vào sân, hoàn toàn là bị dọa đến tinh thần bất ổn, vừa thấy có người lớn đến đón, cứ như bắt được cọng rơm cứu mạng mà theo tới, Lý Như cũng không ngăn cản, đụng phải chuyện đáng sợ như thế, vẫn là đi đến lôi kéo bọn họ một phen, thế là một đoàn người cứ thế mà vào sân nhà Lý Như, cô đưa họ vào trong nhà tránh nguy: "Đừng sợ, vào nhà rồi, châu chấu không cắn người đâu, chúng chỉ ăn cỏ, các cô cậu đụng đến nó, nó mới cắn."
"Ôi... Đất của tôi! Sao mà nhiều châu chấu thế này, nó ăn sạch hết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận