[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 218

Chương 218Chương 218
Hai người Trương Đồng Tài đi vào, theo sau là đám người xem náo nhiệt, vừa vào. đến cửa đã la toáng lên.
Ngôi nhà này như thể bị một con chuột tỉnh đào khoét, đông một hố, tây một hố, ngoại trừ một lối đi ở giữa, hầu như không có chỗ nào đặt chân.
"AI Chắc chắn người Nam Đảo nghe nói tổ tiên nhà họ Trương có tiền, tới đây đào rồi"
"Chứ còn gì nữa! Nghe nói người Nam Đảo trên huyện ít cũng phải cướp đi tài sản của mấy chục gia đình giàu có!"
"Haiz, tôi thấy là bọn họ đến muộn rồi, nhà họ Trương có tiền đi nữa thì Lai Hoa lấy đi hết rồi!"
Hai người Trương Đồng Tài dùng vải bố che mũi và miệng, cẩn thận đẩy cửa nhà chính ra... Vậy mà không có!
Khi bọn họ nâng bao tải ra khỏi căn phòng, mấy người phụ nữ đứng ở xa xem sợ tới mức bưng chặt mắt... Lý Như buồn cười nghĩ thầm, vậy mấy người tới đây làm gì? Nghe hiện trường à?
Nơi này mấy năm không có người ở, chỉ có một cái sân đầy xương trắng, được thu dọn chuẩn bị vài ngày, tuy nói thời đại mới không đề cao mê tín dị đoan phong kiến, nhưng hai nhà muốn chuyển vào vẫn lén thắp hương vào ban đêm, kính thần, sau đó mới hẹn cùng nhau dọn vào, vừa đúng là kết cấu Lý Như biết, một nhà nửa sân.
Dọn vào không bao lâu, hai nhà đều làm hỉ sự, cưới hai cô dâu mới, chữ hỷ đỏ được treo khắp trong sân và các phòng, trong góc sân dựng lồng gà, làm hai tổ gà, sau nhà lại nuôi heo, khói lửa trong nhà nhiều hơn. Không còn là ngôi nhà âm trầm mà người nào đi qua cũng phải cúi mặt đi đường vòng nữa.
Lý Như cố ý đi thăm vợ Tiểu Xuân, người vợ này dáng người cao gầy, khuôn mặt tròn trịa, làm việc rất lưu loát, hình như là bởi vì có quan hệ huyết thống, Lý Như nhìn thấy rất thân thiết, bấm trên đầu ngón tay, ông nội của Lý Như đại khái mấy năm nữa cũng sắp sinh ra rồi...
Buổi chiều đầu hè, có ba người đi tới từ đường núi phía Tây.
Người đàn ông và người phụ nữ đều ở độ tuổi ba mươi, một thiếu niên mười mấy tuổi đi theo phía sau họ.
Người đàn ông đeo một cái bọc, người phụ nữ bế một em bé trong vòng tay của mình, với khăn trùm đầu được buộc cẩn thận kín đáo, em bé đang ngủ rất ngon.
Thiếu niên lại nhìn Đông nhìn Tây, vừa tò mò vừa kích động. Bước chân của người phụ nữ càng ngày càng chậm, người đàn ông đưa tay đỡ cô ấy một cái.
"Mẹ nó à, nếu đi không nổi nữa thì đưa con cho anh đi?"
Người phụ nữ vội vàng bước một bước dài, lắc đầu: "Không cần, em ôm được, anh cứ cõng mấy thứ đồ cũ kia đi."
Cô ấy nhìn những ngọn núi quen thuộc, con đường quen thuộc, cũng vui mừng kích động, nhưng lại càng thấp thỏm bất an.
"Em, em sợ."
"Sợ cái gì thế?"
"Sơ người ta chê cười em."
Người như cô ấy thì hay rồi, đi làm vợ nhỏ cho lão già người ta, làm vợ lẽ cũng làm, sau đó chính sách thay đổi, lại buồn bã trở về.
Trở về thì trở về, còn mang theo một đứa nhỏ từ bên ngoài...
Người phụ nữ cúi đầu nhìn con nhỏ trong ngực, tuy rằng người nhà kia là địa chủ, nhưng đừng nói là cẩn thận kỹ càng sống qua ngày, mà ngay cả cây kim mũi chỉ một đồng tiền một hạt gạo đều hận không thể ghi sổ mà dùng, nuôi sống con cái cũng vậy, cô ấy ở nhà đó sinh hai đứa con, kết quả khi cô ấy muốn đi, bà cụ nhà đó dù có đưa tiền cũng bắt cô ấy nhất định phải mang đứa con gái theo, chỉ để lại con trai, còn nói con gái được nuôi dưỡng chu đáo như vậy, là nể tình nhiều năm nên mới có thể để cho cô ấy mang đi!
Cũng may, chồng cô ấy vượt ngàn dặm xa xôi đến đón cô ấy, bằng không, nếu không đến đón cô ấy, cô ấy dẫn theo hai đứa con, làm sao có mặt mũi trở về?
"Chê cười cái gì! Còn gì tuyệt hơn khi được sống đâu em?"
Người đàn ông dài, sờ sờ đầu đứa con trai chạy tới giống như cún con, đứa trẻ mười mấy tuổi, gầy gò, ốm yếu, nhưng mặc kệ dù thế nào, vẫn sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận