[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 81
Chương 81Chương 81
"Con sói này phải làm sao đây? Nó phải nặng đến năm mươi đến sáu mươi cân."
"Ông cố của tôi có nói thịt sói là thứ hôi thối không thể ăn được!"
"Sao phải sợ mùi hôi? Có thể ăn no bụng là được rồi, chúng ta còn ăn côn trùng nữa mài"
Nghe được tin mọi người càng lúc càng chạy ra nhiều hơn, trưởng thôn Vương Lão Mậu chạy đến với một cái tẩu hút thuốc*, thậm chí đôi giày dưới chân còn chưa mang xong.
*Tẩu hút thuốc: giống như thuốc lá.
Mọi người đều nhường đường cho trưởng thôn, Vương Lão Mậu tới gần con sói chết và nhìn nó một lúc, bên cạnh có người không ngừng hỏi: "Chú Lão Mậu, con sói này hơi nhiều thịt."
"Có thể ăn được không? Nếu ăn được thì để tôi chia thịt sói."
"Không ăn được, đặc tính của sói là rất ghi thù, ăn thịt sói thì chúng sẽ kêu cho những con sói khác biết, lỡ như ban đêm một đàn sói đến để báo thù thì phải làm sao?"
Người vừa nói câu này là một bà lão ngoài năm mươi tuổi, khi bà ấy vừa nói những lời này thì tất cả mọi người đều im lặng.
Người dân ở miền núi, đặc biệt là những người sống ở rìa làng, gà lợn nuôi trong nhà cũng bị sói tha đi. Chỉ có một con sói thì mọi người có thể đánh được, nhưng nếu như cả một bầy thì ai mà không sợ?
Vương Lão Mậu đứng dậy, hút điếu thuốc rỗng rồi nhẹ nhàng nói: "Chia đi..."
Bà lão định mở miệng ra phản bác nhưng lại nghe Vương Lão Mậu nói: "Sói muốn ăn thịt người, còn người thì muốn sống, con người tồn tại là vì có thù với nó, ăn thịt sói thì có là cái gì chứ? Nếu không ăn nó sẽ không tới hay sao?"
Mọi người xung quanh đều hùa theo: "Chú Lão Mậu nói rất đúng!"
"Chúng ta muốn sống, thì chúng ta không thể sợ cái này cái kia được, nếu như sói đến thì chúng ta sẽ đánh nó! Giết nó và ăn thịt nó!"
"Đúng vậy, ăn thịt mới có sức mạnh!"
Bà lão không thể nói chuyện lại với những người này, bà xấu hổ đút hai tay vào ống tay áo, co người lại và không nói gì nữa.
Thấy mọi người đang bận rộn chia thịt, Vương Lão Mậu nói: "Chia bốn cái chân cho những người đã đánh sói mỗi người một cái, phần còn lại thì mọi người cứ tự chia đi, dù nhiều hay ít thì mọi người cũng phải chia nhau một phần." Tất cả đều là thịt miễn phí, mọi người trong thôn đều chia thịt rất vui vẻ, có người còn đặc biệt gọi vài người giết lợn trong thôn tới. Những người này dùng dao rất mạnh bạo, nhanh nhẹn và dứt khoát cho nên bọn họ thường được mọi người gọi giết lợn trong thôn vào những dịp như Tết Nguyên Đán. Thậm chí họ còn có thể ném cả một con lợn xuống dưới sông, nhưng mà trong hai năm gần đây, họ thậm chí còn không chạm được vào một sợi lông lợn.
Càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt và chia sẻ thịt, có một vài người lớn chỉ vào con sói đã chết trên mặt đất và nói với bọn trẻ: "Nhìn thấy chưa, trên núi này có những con sói dụ dỗ trẻ con, nếu như mấy đứa không nghe lời mà chạy lung tung, thì xem những con sói già có mang mấy đứa đi hay không!"
Vừa rồi còn có người cố ý nói đùa với bà lão: "Thím à, có lẽ bà tạm thời không dám chia thịt đâu, xem ra sói có thù với nhà bà rồi."
Bà lão hừ một cái rồi tức giận cãi lại: "Tôi chỉ nói như vậy thôi, những nhà đã chia thịt sói thì bầy sói chắc chắn sẽ tới trả thù, để xem các người còn dám chia nữa hay không?"
Người bên cạnh cười ha ha rồi nói: "Thím nói rất đúng!"
Vương Lão Mậu đang ngồi bên cạnh tảng đá lớn, nhàn nhã nói chuyện với mọi người: "Đây là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, mọi người nói xem chúng ta có nên đi tuần tra trong thôn không?"
*câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Sắc mặt của mọi người đều có chút sợ hãi, họ nghĩ rằng nếu như không có những người đàn ông đi tuần tra trong thôn thì nói không chừng hai đứa nhỏ đã bị sói ăn thịt rồi, tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu sau đó nói: "Nên đi!”
"Con sói này phải làm sao đây? Nó phải nặng đến năm mươi đến sáu mươi cân."
"Ông cố của tôi có nói thịt sói là thứ hôi thối không thể ăn được!"
"Sao phải sợ mùi hôi? Có thể ăn no bụng là được rồi, chúng ta còn ăn côn trùng nữa mài"
Nghe được tin mọi người càng lúc càng chạy ra nhiều hơn, trưởng thôn Vương Lão Mậu chạy đến với một cái tẩu hút thuốc*, thậm chí đôi giày dưới chân còn chưa mang xong.
*Tẩu hút thuốc: giống như thuốc lá.
Mọi người đều nhường đường cho trưởng thôn, Vương Lão Mậu tới gần con sói chết và nhìn nó một lúc, bên cạnh có người không ngừng hỏi: "Chú Lão Mậu, con sói này hơi nhiều thịt."
"Có thể ăn được không? Nếu ăn được thì để tôi chia thịt sói."
"Không ăn được, đặc tính của sói là rất ghi thù, ăn thịt sói thì chúng sẽ kêu cho những con sói khác biết, lỡ như ban đêm một đàn sói đến để báo thù thì phải làm sao?"
Người vừa nói câu này là một bà lão ngoài năm mươi tuổi, khi bà ấy vừa nói những lời này thì tất cả mọi người đều im lặng.
Người dân ở miền núi, đặc biệt là những người sống ở rìa làng, gà lợn nuôi trong nhà cũng bị sói tha đi. Chỉ có một con sói thì mọi người có thể đánh được, nhưng nếu như cả một bầy thì ai mà không sợ?
Vương Lão Mậu đứng dậy, hút điếu thuốc rỗng rồi nhẹ nhàng nói: "Chia đi..."
Bà lão định mở miệng ra phản bác nhưng lại nghe Vương Lão Mậu nói: "Sói muốn ăn thịt người, còn người thì muốn sống, con người tồn tại là vì có thù với nó, ăn thịt sói thì có là cái gì chứ? Nếu không ăn nó sẽ không tới hay sao?"
Mọi người xung quanh đều hùa theo: "Chú Lão Mậu nói rất đúng!"
"Chúng ta muốn sống, thì chúng ta không thể sợ cái này cái kia được, nếu như sói đến thì chúng ta sẽ đánh nó! Giết nó và ăn thịt nó!"
"Đúng vậy, ăn thịt mới có sức mạnh!"
Bà lão không thể nói chuyện lại với những người này, bà xấu hổ đút hai tay vào ống tay áo, co người lại và không nói gì nữa.
Thấy mọi người đang bận rộn chia thịt, Vương Lão Mậu nói: "Chia bốn cái chân cho những người đã đánh sói mỗi người một cái, phần còn lại thì mọi người cứ tự chia đi, dù nhiều hay ít thì mọi người cũng phải chia nhau một phần." Tất cả đều là thịt miễn phí, mọi người trong thôn đều chia thịt rất vui vẻ, có người còn đặc biệt gọi vài người giết lợn trong thôn tới. Những người này dùng dao rất mạnh bạo, nhanh nhẹn và dứt khoát cho nên bọn họ thường được mọi người gọi giết lợn trong thôn vào những dịp như Tết Nguyên Đán. Thậm chí họ còn có thể ném cả một con lợn xuống dưới sông, nhưng mà trong hai năm gần đây, họ thậm chí còn không chạm được vào một sợi lông lợn.
Càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt và chia sẻ thịt, có một vài người lớn chỉ vào con sói đã chết trên mặt đất và nói với bọn trẻ: "Nhìn thấy chưa, trên núi này có những con sói dụ dỗ trẻ con, nếu như mấy đứa không nghe lời mà chạy lung tung, thì xem những con sói già có mang mấy đứa đi hay không!"
Vừa rồi còn có người cố ý nói đùa với bà lão: "Thím à, có lẽ bà tạm thời không dám chia thịt đâu, xem ra sói có thù với nhà bà rồi."
Bà lão hừ một cái rồi tức giận cãi lại: "Tôi chỉ nói như vậy thôi, những nhà đã chia thịt sói thì bầy sói chắc chắn sẽ tới trả thù, để xem các người còn dám chia nữa hay không?"
Người bên cạnh cười ha ha rồi nói: "Thím nói rất đúng!"
Vương Lão Mậu đang ngồi bên cạnh tảng đá lớn, nhàn nhã nói chuyện với mọi người: "Đây là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, mọi người nói xem chúng ta có nên đi tuần tra trong thôn không?"
*câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Sắc mặt của mọi người đều có chút sợ hãi, họ nghĩ rằng nếu như không có những người đàn ông đi tuần tra trong thôn thì nói không chừng hai đứa nhỏ đã bị sói ăn thịt rồi, tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu sau đó nói: "Nên đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận