[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 103

Chương 103Chương 103
Nhưng thế nào mà họ lại chạy mất rồi?
Vốn anh ta nghĩ rằng một là không làm, hai là làm đến cùng, thôn Cốc Đôi tuy nhiều người nhưng cũng không phải là đều đồng lòng, thừa dịp tối trời lẻn vào thôn, đến mấy nhà có tiền có lương thực, tiện thể xử lý luôn nhà họ Lưu trong căn miếu đổ nát kia, coi như là đánh một mẻ lớn!
Ai biết được người trong thôn Cốc Đôi bỗng dưng lại khôn ra!
Hết tổ chức đội tuần tra lại đào bới chặt đứt đường, biến thành một khúc xương khó gặm!
Đám đội trưởng Hồng dạo trước mới trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị tổn thất, lương thực sắp đứt, còn đang nôn nóng muốn kiếm lương thực, anh ta đã vỗ ngực to mồm khoác lác rồi, bây giờ phải làm sao đây?
Vương Toàn Hữu nhìn chòng chọc vào sân nhà họ Lưu, cái nhìn quả thực như sắp có dao phóng từ trong mắt anh ta ra ngoài.
Thế nào mà lại chậm mất một bước!
Sớm biết như vậy thì ngày đó đã khuyên đội trưởng Hồng đến thôn Cốc Đôi trước|
Như vậy thì bà chị họ kia của anh ta, còn cả Lưu Lão Xoa nữa, cả nhà bọn họ lúc này đã bị xử lý xong xuôi từ lâu rồi!
Ớ? Chị họ, chị...
Hai mắt Vương Toàn Hữu bỗng nhiên sáng rỡI
Lại là một buổi sáng sớm, người nhà Lão Cao vẫn như thường lệ đều đã dậy từ lâu.
Vừa gặp phải thổ phỉ, tuy rằng trông nhà Lão Cao không khác gì mấy so với ngày thường, đàn ông vẫn ra đồng, đàn bà vẫn nấu cơm, đám nhóc bé dậy sớm học vài con chữ với đám nhóc lớn, đánh một bài quyền, sau khi ăn cơm xong thì ra bờ ruộng nhà mình nhổ cỏ bắt sâu, nhưng bất kể người lớn hay trẻ nhỏ thì trong bụng đều căng thẳng, người lớn lúc làm việc mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cầm cuốc lên liều mạng với người ta.
Bọn trẻ con cũng không đi xa, luôn loanh quanh ở những nơi người lớn có thể quan sát được.
Cao Hữu Đức dẫn theo mấy anh em ra mảnh đất trước sân nhà mình làm việc, tuy vẫn làm đâu ra đấy như bình thường, nhưng mấy anh em đều mặt mày căng thẳng, rất không vui.
Thời buổi yên bình chỉ cần có đất thì người làm nông không lo chết đói, nhưng phải năm mất mùa như thế này, cho dù anh dốc hết sức ra mà làm, chưa trồng ra được thứ gì thì đã có không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào rồi!
Đêm hôm đó thổ phỉ bao vây nhà họ Cao, may mà cha hắn sớm đã có sự chuẩn bị bằng không thì cả nhà khó mà qua nổi!
Nghĩ đến hiểm nguy ngày đó, mấy anh em làm đồng cũng không còn quá hăng hái.
Làm cẩn thận đến mấy, bọn cướp kia kéo đến rồi chẳng phải cũng phá hết?
Bọn họ có thể đóng hết cửa nhà lại, giặc cướp không vào được, nhưng những cây hoa màu này thì phải làm sao?
Lần trước là mười mấy tên cướp, vậy lỡ lần sau còn nhiều hơn thì phải làm sao?
Trong phạm vi mấy chục dặm trở lại đây, ai mà không biết tiếng tăm của nhà họ Cao bọn họ, cuộc sống khấm khá, lương thực không lo thiếu ăn? Cao Hữu Đức đang cuốc đất trong buồn bực thì nghe thấy em trai Cao Hữu Võ nói: "Anh cả, anh xem kìa, HỈ Vượng đến rồi!"
Cao Hữu Đức không buồn ngẩng đầu lên, bực dọc nói: "Đến thì đến thôi!"
Thôn Tiểu Cao mới gặp phải thổ phỉ, bà con bạn bè biết chuyện đều đến nhà hỏi thăm, có thể giúp được gì hay không thì chưa biết, dù sao cũng coi như có lòng.
Cậu em vợ thích ăn chực này ở thôn Bất Pha, thời gian đi đường chưa tốn một bữa cơm, ấy thế mà mãi chẳng thấy bóng dáng của anh ta đâu... Cao Hữu Đức hoàn toàn lạnh lòng.
Hắn đã sớm dặn mẹ từ lâu, hắn lười phải đoái hoài đến cậu em vợ này, nếu còn đến mượn lương thực nữa thì cứ mặc kệ anh ta.
Lúc này đã qua mấy ngày rồi, lại đến làm gì nữa? Mượn lương thực? Lần mượn gần đây nhất còn chưa được nửa tháng đâu đấy!
Cao Hữu Võ cười: "Không phải, anh cả, anh xem HỈ Vượng còn mang theo đồ kìa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận