[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 198
Chương 198Chương 198
Đương nhiên, có rất nhiều nguyên nhân trong chuyện này, chẳng hạn như phí đăng ký lấy số thấp, lượng bệnh nhân bác sĩ phải tiếp nhận bị quá tải, nhưng với tư cách là một bệnh nhân, trong lòng vẫn muốn bác sĩ khám cho mình có thể hiểu hơn vì tình hình căn bệnh để có thể kê ra đơn thuốc phù hợp.
Ở một thôn nhỏ miền núi xa xôi như thôn Cốc Đôi, nói tới việc phân chia đất gì đó có khi tính tích cực của những người dân cũng chẳng cao lên là mấy, nhưng lần này có mấy bác sĩ tới khám chữa bệnh miễn phí, nên hiển nhiên họ vô cùng hoan nghênh.
Hay là nói chính phủ mới có thể đi lên từ hoàn cảnh nghèo nàn, dần dần phát triển lớn mạnh, đẩy chính phủ cũ đang chiếm giữ tuyệt đối tài nguyên ra hải đảo rồi?
Nếu Tân Đảng có thể luôn giữ vững được trình độ này, qua mấy trăm năm nữa, nước C sẽ không phải lo lặp lại lịch sử trước đây, ba bốn năm lại có tai hoạ nữa!
Lý Như suy nghĩ tới thất thần, không để ý tới Trương Hồng Hà bên cạnh lặng lẽ huých vào cánh tay cô một cái.
Biểu cảm của Trương Hồng Hà hiếm thấy có chút nũng nịu: "Chị Nhị Mai, chị nói xem..."
Nói được nửa chừng lại nuốt xuống, nhìn xung quanh không thấy ai để ý tới hai người bọn họ, liền sáp tới bên tai của Lý Như, thấp giọng nói: "Chị nói xem nữ bác sĩ kia, cô ta, cô ta..."
Lý Như nhất thời không hiểu ý của Trương Hồng Hà, liền hỏi: "Ừ, nữ bác sĩ làm sao cơ?”
Trương Hồng Hà ho khan một tiếng, tiếp tục giống như kẻ trộm, thấp giọng hỏi: "Chị nói xem nữ bác sĩ này, cô ta có thể khám được con gái... khụ... bệnh con gái hay không?"
Bệnh con gái?
Lý Như ngây người, Trương Hồng Hà cảm thán một tiếng: "Ôi, tôi quên mất, chị..." Chồng đã mất được mười năm rồi.
Lúc này Lý Như mới phản ứng lại, nhìn bộ dạng của Trương Hồng Hà, chắc chắn là nói đến bệnh phụ nữ.
Lúc này, cơm thì mới ăn được lửng bụng, quần áo cũng vá miếng này miếng kia để không lộ thịt mà thôi, đến nỗi những bệnh đau ốm vụn vặt kia, mọi người đều cố gắng nhẫn nhịn, đặc biệt là đám phụ nữ. Điều kiện vệ sinh trong thôn vốn dĩ đã kém, việc nhà mà những người phụ nữ phải gánh vác rất nặng, từ sáng đến tối đều ở trong bếp, trong ngoài nhà lúc nào cũng có chỗ chưa lo liệu xong, làm sao có thì giờ lo lắng cho chuyện cá nhân chứ. Những người đã kết hôn sinh con đa phần đều có bệnh phụ nữ, những bệnh khác nghiêm trọng còn có thể lên trấn khám, bệnh này thì chỉ có thể tự mình nhẫn nhịn. Lại nói tới cho dù lên trên trấn, trên đó đều là bác sĩ nam, người phụ nữ nào dám đi khám chứ? Cho dù có dám đi, bác sĩ nam kia cũng không biết chữa bệnh này đâu nhỉ?
Còn tưởng là cái gì, Lý Như vênh vểnh khóe miệng:"Nếu đã là nữ bác sĩ, tôi đoán chừng chắc chắn có thể khám loại bệnh này."
Tân Đảng trước và sau khi lập quốc, làm việc ở nông thôn đã là một sự tồn tại trái ý trời, sao có thể không có nữ bác sĩ phục vụ cho bộ phận phụ nữ nông thôn đông đảo được chứ?
Trương Hồng Hà vui mừng, nhảy xuống dưới, nghĩ cách chen vào trong sân để được bác sĩ nữ khám cho.
Nhưng cô ta mới nhảy xuống đã lại nhảy lên, ngượng ngùng mà nói: "Trong sân nhiều người như vậy, làm sao dám nói chuyện với bác sĩ nữ đây?"
Lý Như chọc cô: "Kia có là gì, đợi mọi người đi rồi, cô lại đến tìm bác sĩ nữ không phải là được rồi sao, tôi thấy bọn họ phải ở lại trong thôn vài ngày cơ, nhà chú Mậu chắc chắn không ở lại được, chỉ bằng cô mời nữ bác sĩ tới nhà cô ở không phải là được sao? Ở gần nhau rồi khám bệnh cho cô, thần không biết quỷ không hay."
Hai mắt Trương Hồng Hà sáng lên, nhưng nghĩ tới nếu vậy phải tiếp đãi người ta ngày ba bữa cơm thì lại có chút xót ruột, dựa vào hiểu biết của Lý Như về cô ta, vừa thấy như vậy liền biết trong lòng cô ta đang tính toán cái gì, lặng lẽ nói với cô ta:"Sợ cái gì, lần trước đồng chí Hứa cùng đồng chí Kỷ ở nhà Xuyên Trụ còn được trả lại năm cân khẩu phần lương thực kìa!"
Đương nhiên, có rất nhiều nguyên nhân trong chuyện này, chẳng hạn như phí đăng ký lấy số thấp, lượng bệnh nhân bác sĩ phải tiếp nhận bị quá tải, nhưng với tư cách là một bệnh nhân, trong lòng vẫn muốn bác sĩ khám cho mình có thể hiểu hơn vì tình hình căn bệnh để có thể kê ra đơn thuốc phù hợp.
Ở một thôn nhỏ miền núi xa xôi như thôn Cốc Đôi, nói tới việc phân chia đất gì đó có khi tính tích cực của những người dân cũng chẳng cao lên là mấy, nhưng lần này có mấy bác sĩ tới khám chữa bệnh miễn phí, nên hiển nhiên họ vô cùng hoan nghênh.
Hay là nói chính phủ mới có thể đi lên từ hoàn cảnh nghèo nàn, dần dần phát triển lớn mạnh, đẩy chính phủ cũ đang chiếm giữ tuyệt đối tài nguyên ra hải đảo rồi?
Nếu Tân Đảng có thể luôn giữ vững được trình độ này, qua mấy trăm năm nữa, nước C sẽ không phải lo lặp lại lịch sử trước đây, ba bốn năm lại có tai hoạ nữa!
Lý Như suy nghĩ tới thất thần, không để ý tới Trương Hồng Hà bên cạnh lặng lẽ huých vào cánh tay cô một cái.
Biểu cảm của Trương Hồng Hà hiếm thấy có chút nũng nịu: "Chị Nhị Mai, chị nói xem..."
Nói được nửa chừng lại nuốt xuống, nhìn xung quanh không thấy ai để ý tới hai người bọn họ, liền sáp tới bên tai của Lý Như, thấp giọng nói: "Chị nói xem nữ bác sĩ kia, cô ta, cô ta..."
Lý Như nhất thời không hiểu ý của Trương Hồng Hà, liền hỏi: "Ừ, nữ bác sĩ làm sao cơ?”
Trương Hồng Hà ho khan một tiếng, tiếp tục giống như kẻ trộm, thấp giọng hỏi: "Chị nói xem nữ bác sĩ này, cô ta có thể khám được con gái... khụ... bệnh con gái hay không?"
Bệnh con gái?
Lý Như ngây người, Trương Hồng Hà cảm thán một tiếng: "Ôi, tôi quên mất, chị..." Chồng đã mất được mười năm rồi.
Lúc này Lý Như mới phản ứng lại, nhìn bộ dạng của Trương Hồng Hà, chắc chắn là nói đến bệnh phụ nữ.
Lúc này, cơm thì mới ăn được lửng bụng, quần áo cũng vá miếng này miếng kia để không lộ thịt mà thôi, đến nỗi những bệnh đau ốm vụn vặt kia, mọi người đều cố gắng nhẫn nhịn, đặc biệt là đám phụ nữ. Điều kiện vệ sinh trong thôn vốn dĩ đã kém, việc nhà mà những người phụ nữ phải gánh vác rất nặng, từ sáng đến tối đều ở trong bếp, trong ngoài nhà lúc nào cũng có chỗ chưa lo liệu xong, làm sao có thì giờ lo lắng cho chuyện cá nhân chứ. Những người đã kết hôn sinh con đa phần đều có bệnh phụ nữ, những bệnh khác nghiêm trọng còn có thể lên trấn khám, bệnh này thì chỉ có thể tự mình nhẫn nhịn. Lại nói tới cho dù lên trên trấn, trên đó đều là bác sĩ nam, người phụ nữ nào dám đi khám chứ? Cho dù có dám đi, bác sĩ nam kia cũng không biết chữa bệnh này đâu nhỉ?
Còn tưởng là cái gì, Lý Như vênh vểnh khóe miệng:"Nếu đã là nữ bác sĩ, tôi đoán chừng chắc chắn có thể khám loại bệnh này."
Tân Đảng trước và sau khi lập quốc, làm việc ở nông thôn đã là một sự tồn tại trái ý trời, sao có thể không có nữ bác sĩ phục vụ cho bộ phận phụ nữ nông thôn đông đảo được chứ?
Trương Hồng Hà vui mừng, nhảy xuống dưới, nghĩ cách chen vào trong sân để được bác sĩ nữ khám cho.
Nhưng cô ta mới nhảy xuống đã lại nhảy lên, ngượng ngùng mà nói: "Trong sân nhiều người như vậy, làm sao dám nói chuyện với bác sĩ nữ đây?"
Lý Như chọc cô: "Kia có là gì, đợi mọi người đi rồi, cô lại đến tìm bác sĩ nữ không phải là được rồi sao, tôi thấy bọn họ phải ở lại trong thôn vài ngày cơ, nhà chú Mậu chắc chắn không ở lại được, chỉ bằng cô mời nữ bác sĩ tới nhà cô ở không phải là được sao? Ở gần nhau rồi khám bệnh cho cô, thần không biết quỷ không hay."
Hai mắt Trương Hồng Hà sáng lên, nhưng nghĩ tới nếu vậy phải tiếp đãi người ta ngày ba bữa cơm thì lại có chút xót ruột, dựa vào hiểu biết của Lý Như về cô ta, vừa thấy như vậy liền biết trong lòng cô ta đang tính toán cái gì, lặng lẽ nói với cô ta:"Sợ cái gì, lần trước đồng chí Hứa cùng đồng chí Kỷ ở nhà Xuyên Trụ còn được trả lại năm cân khẩu phần lương thực kìa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận