[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 100
Chương 100Chương 100
Lý Như nhìn hai vợ chồng này một cái, nghẹn ngào quay đầu sang một bên.
Ngày đó cô mạo hiểm đắc tội Toàn Hữu, quấy nhiễu chuyện mang Nhị Đản vào thành phố, ai ngờ hai vợ chồng trông có vẻ ủ rũ này lại làm ra chuyện cơ tặc.
Chẳng lẽ đây là ý trời?
Có người cố ý gọi một tiếng: "Nhị Hắc, mau mau lại đây, để chúng tôi nhìn xem bên trong là gì? Vào thành phố làm việc rất hiếm. Người này mới đi mà đã có tiền rồi!"
Chú nhỏ nhà Tam Nga đứng trước hố rụt đầu rụt cổ, hỏi: "Đây là đang làm gì vậy? Một cái hố lại được đào thành cái động lớn như vậy? Cái này người đi qua kiểu gì? Tôi không đi qua được?”
Người dân làng Cốc Đôi nói: "Còn không phải là do làng tôi phòng sói sao? Nghe nói mấy thôn phía Tây đều có sói, hai ngày trước thôn tôi cũng có một hai con sói mò vào, chúng tôi đào mất đường, sói không vào được! Nhị Hắc à vừa hay khi nào cậu trở về thì nói cho người trong thôn cậu một tiếng, nếu không có chuyện gì thì không nên tới đây đi lại, nhất là ban đêm, vừa có sói dữ vừa có thổ phỉ ai mà không sợ? Thôn cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Chú nhỏ nhà Tam Nga chớp chớp mắt, nghiêng đầu, ngây ngốc sững sờ: "Chuẩn bị cái gì cơ? Tôi chưa từng nghe về mấy chuyện này?"
Cậu ấy nói xong thì ném túi nhỏ trong tay về phía bên này: "Chú, chú bắt lấy này."
Cha Nhị Đản vội vàng tiếp lấy túi vải nhỏ kia, muốn nhét vào trong ngực.
Bên cạnh có người cố ý chặn lại, bắt lấy cánh tay của cha Nhị Đản. "Anh già à đừng có keo kiệt như vậy, để mọi người nhìn xem bên trong có đồ tốt gì, cũng đâu tham của anh!"
"Đúng vậy!"
Cha Nhị Đản lắp bắp ngăn cản vài câu, nhưng ông ta đần mồm cứng lưỡi sao có thể nói lại được những người kia, đến cuối cùng vẫn là không tình nguyện mở ra xem.
Chú nhỏ nhà Tam Nga thấy vậy nói: "Tôi chỉ đưa đồ đến thôi, nhiều người xem như vậy, không liên quan đến tôi!"
Nói xong cậu ấy giậm chân chạy về phía Tây Vương Trang.
Trong thôn Cốc Đôi không ai chú ý chú nhỏ nhà Tam Nga, rất nhiều người đều đang nhìn cha mẹ Nhị Đản!
Bên trong cái túi vải thô kia, có một đống đồng tiền nhỏ, thôn nhân cùng nhau đếm, cũng chỉ có hai mươi ba đồng, đều cảm thấy có chút thất vọng. Mí mắt mẹ Nhị Đản dựng lên, bà ta còn tưởng rằng có không ít, ai biết chỉ có hai mươi đồng?
Mấy người ồn ào trong thôn cũng không còn hứng thú, chỉ có mấy người già trung hậu gật gật đầu nói: "Không ít, năm ngoái một đồng có thể mua một đấu gạo!"
Trương Hồng Hà méo miệng: "Đầu năm ngoái thì là cái giá này, nhưng năm nay, nghe người ta nói, trên thành phố kia một đồng tiền chỉ mua được một bát cháo thôi."
Có người cố ý trêu ghẹo: "Vậy hai vợ chồng họ phải nhanh chóng đi húp đi, bằng không đợi thêm vài ngày nữa, một đồng chỉ có thể mua một ngụm nước cháo mất!"
Mẹ Nhị Đản vươn tay giật túi đựng tiền về phía mình, không quay đầu lại sải bước nhanh về phía nhà mình.
Lúc đầu bà ta cũng cho rằng ít nhất cũng phải được một khối bạc như Toàn Hữu nói!
Cứ coi như là tiền đồng đi, người trong thôn dựa vào cái gì chê cười nhà bà ta chứ?
Nhà bà ta tốt xấu gì cũng có thể kiếm được hai mươi mấy chén cháo, con trai nhà bọn họ chỉ biết đi khắp thôn, hoặc là đuổi theo quả phụ Nhị Mai đòi sâu ăn!
Người đó cũng không phải gà, sao có thể ăn nhiều sâu như vậy? Thậm chí một số còn rất độc hại!
Lý Như nhìn chú nhỏ nhà Tam Nga chạy mất tăm hơi, luôn cảm thấy hình như có cái gì không đúng.
Cô đang cân nhắc, thì nghe Trương Hồng Hà tiến lại gần: "Chị Nhị Mai, lần trước Toàn Hữu có nói muốn dẫn hai người Nhị Đản và Song Quý vào thành đúng không? Mẹ Nhị Đản cũng đã nhận được tiền rồi, còn Song Quý kia làm việc không phải cũng nên đưa tiền cho chị sao? Công nuôi nấng nó trong suốt mười năm mà?"
Lý Như nhìn hai vợ chồng này một cái, nghẹn ngào quay đầu sang một bên.
Ngày đó cô mạo hiểm đắc tội Toàn Hữu, quấy nhiễu chuyện mang Nhị Đản vào thành phố, ai ngờ hai vợ chồng trông có vẻ ủ rũ này lại làm ra chuyện cơ tặc.
Chẳng lẽ đây là ý trời?
Có người cố ý gọi một tiếng: "Nhị Hắc, mau mau lại đây, để chúng tôi nhìn xem bên trong là gì? Vào thành phố làm việc rất hiếm. Người này mới đi mà đã có tiền rồi!"
Chú nhỏ nhà Tam Nga đứng trước hố rụt đầu rụt cổ, hỏi: "Đây là đang làm gì vậy? Một cái hố lại được đào thành cái động lớn như vậy? Cái này người đi qua kiểu gì? Tôi không đi qua được?”
Người dân làng Cốc Đôi nói: "Còn không phải là do làng tôi phòng sói sao? Nghe nói mấy thôn phía Tây đều có sói, hai ngày trước thôn tôi cũng có một hai con sói mò vào, chúng tôi đào mất đường, sói không vào được! Nhị Hắc à vừa hay khi nào cậu trở về thì nói cho người trong thôn cậu một tiếng, nếu không có chuyện gì thì không nên tới đây đi lại, nhất là ban đêm, vừa có sói dữ vừa có thổ phỉ ai mà không sợ? Thôn cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Chú nhỏ nhà Tam Nga chớp chớp mắt, nghiêng đầu, ngây ngốc sững sờ: "Chuẩn bị cái gì cơ? Tôi chưa từng nghe về mấy chuyện này?"
Cậu ấy nói xong thì ném túi nhỏ trong tay về phía bên này: "Chú, chú bắt lấy này."
Cha Nhị Đản vội vàng tiếp lấy túi vải nhỏ kia, muốn nhét vào trong ngực.
Bên cạnh có người cố ý chặn lại, bắt lấy cánh tay của cha Nhị Đản. "Anh già à đừng có keo kiệt như vậy, để mọi người nhìn xem bên trong có đồ tốt gì, cũng đâu tham của anh!"
"Đúng vậy!"
Cha Nhị Đản lắp bắp ngăn cản vài câu, nhưng ông ta đần mồm cứng lưỡi sao có thể nói lại được những người kia, đến cuối cùng vẫn là không tình nguyện mở ra xem.
Chú nhỏ nhà Tam Nga thấy vậy nói: "Tôi chỉ đưa đồ đến thôi, nhiều người xem như vậy, không liên quan đến tôi!"
Nói xong cậu ấy giậm chân chạy về phía Tây Vương Trang.
Trong thôn Cốc Đôi không ai chú ý chú nhỏ nhà Tam Nga, rất nhiều người đều đang nhìn cha mẹ Nhị Đản!
Bên trong cái túi vải thô kia, có một đống đồng tiền nhỏ, thôn nhân cùng nhau đếm, cũng chỉ có hai mươi ba đồng, đều cảm thấy có chút thất vọng. Mí mắt mẹ Nhị Đản dựng lên, bà ta còn tưởng rằng có không ít, ai biết chỉ có hai mươi đồng?
Mấy người ồn ào trong thôn cũng không còn hứng thú, chỉ có mấy người già trung hậu gật gật đầu nói: "Không ít, năm ngoái một đồng có thể mua một đấu gạo!"
Trương Hồng Hà méo miệng: "Đầu năm ngoái thì là cái giá này, nhưng năm nay, nghe người ta nói, trên thành phố kia một đồng tiền chỉ mua được một bát cháo thôi."
Có người cố ý trêu ghẹo: "Vậy hai vợ chồng họ phải nhanh chóng đi húp đi, bằng không đợi thêm vài ngày nữa, một đồng chỉ có thể mua một ngụm nước cháo mất!"
Mẹ Nhị Đản vươn tay giật túi đựng tiền về phía mình, không quay đầu lại sải bước nhanh về phía nhà mình.
Lúc đầu bà ta cũng cho rằng ít nhất cũng phải được một khối bạc như Toàn Hữu nói!
Cứ coi như là tiền đồng đi, người trong thôn dựa vào cái gì chê cười nhà bà ta chứ?
Nhà bà ta tốt xấu gì cũng có thể kiếm được hai mươi mấy chén cháo, con trai nhà bọn họ chỉ biết đi khắp thôn, hoặc là đuổi theo quả phụ Nhị Mai đòi sâu ăn!
Người đó cũng không phải gà, sao có thể ăn nhiều sâu như vậy? Thậm chí một số còn rất độc hại!
Lý Như nhìn chú nhỏ nhà Tam Nga chạy mất tăm hơi, luôn cảm thấy hình như có cái gì không đúng.
Cô đang cân nhắc, thì nghe Trương Hồng Hà tiến lại gần: "Chị Nhị Mai, lần trước Toàn Hữu có nói muốn dẫn hai người Nhị Đản và Song Quý vào thành đúng không? Mẹ Nhị Đản cũng đã nhận được tiền rồi, còn Song Quý kia làm việc không phải cũng nên đưa tiền cho chị sao? Công nuôi nấng nó trong suốt mười năm mà?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận