[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 122
Chương 122Chương 122
Ví dụ như đền thờ của thôn, ví dụ như Phong Hỏa đài, bởi vì tất cả dường như đều trong tình trạng mục nát hư hỏng rồi, thôn Cốc Đôi không còn là một tên tuổi quá vang dội nữa, hơn nữa hầu hết người dân trong thôn đều đã chuyển vào trong thành phố nên kế hoạch này đã không thành công.
Giá như có thể thực sự đào ra được một báu vật hiếm có nào đó ở trên đỉnh Phượng Hoàng thì đoán chừng cục diện đã không thành ra như vậy?
Nhóm người làm xong việc thì đi xuống núi, có hai người dân trong thôn ở lại Phong Hỏa đài trên núi, thường xuyên chú ý động thái xung quanh.
Lão trưởng thôn Vương Lão Mậu lại triệu tập mọi người lại, nói qua chuyện của Phong Hỏa đài một lần nữa, dạy cho mấy người thanh niên cách nhìn ám hiệu, cách trốn thoát khi gặp tình huống khẩn cấp. Hầu hết mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, chỉ một số ít người cảm thấy việc này vô dụng, nhưng cũng không dám lắm lời vì sợ mọi người tức giận.
Kỳ thực Lý Như cảm thấy bản thân có chút may mắn vì cô đã xuyên không vào trong cơ thể của lão tổ tông Lý Mai, tuy rằng là góa phụ nhưng tốt xấu gì cũng phải có trách nhiệm đảm đương gia đình của mình, còn phải tín nhiệm anh em của mình. So ra thì thôn Cốc Đôi là tương đối ổn định, nếu như xuyên không vào cơ thể mẹ Đại Lâm, thì thực sự là...
Xem đến việc biến những suy nghĩ riêng tư trở thành hành động, Lý Như cảm thấy bản thân cô đến với thời đại này không hề vô ích.
Gần một tháng trôi qua, có một lần có mấy người Hán từ hướng Tây lén lút trở về, kết quả là hầu như cả thôn đều đi đón mấy anh chàng ở hướng Tây đó khiến cho mấy người đó quay đầu bỏ chạy trong sợ hãi, vừa lăn vừa bò, chạy trốn đến vứt cả giày, cuối cùng cũng không biết có phải là thổ phỉ hay không.
Nghe nói các thôn lân cận lần lượt gặp phải tai họa, nhưng đã không còn tên thổ phỉ nào quay lại thôn Cốc Đôi làm loạn nữa.
Thôn Đông Bình ở liền kề thôn Cốc Đôi cũng đã từng gặp thổ phỉ một lần, có thắng bại lẫn thương vong, nhưng may thay người dân thôn Đông Bình so ra vẫn luôn dũng mãnh, rất giỏi đánh nhau, về sau mấy tên thổ phỉ kia cũng không có gan đến gặm mảnh xương cứng là thôn Đông Bình đó nữa, mà người dân thôn Đông Bình cũng đến thôn Cốc Đôi bên này để học hỏi kinh nghiệm. Tuy nói địa hình bên đó tương đối bằng phẳng, cũng không có Phong Hỏa đài nhưng vẫn có thể tổ chức đội tuần tra thôn. Đại Lâm được đưa đến nhà Lý Như, ban đầu bệnh đến nỗi sắp không qua khỏi nhưng ai biết được sau mấy bữa ăn ngon bồi dưỡng đã có thể khỏe mạnh trở lại. Qua mười ngày sau, Đại Lâm đã có thể tự mình xuống đất đi lại, qua thêm mười ngày nữa thì Đại Lâm cùng Tiểu Lan và Miên Hoa tranh công cướp. việc của nhau, các công việc nặng nhọc như gánh nước cuốc đất đều có thể làm được.
Thật ra Đại Lâm cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi thôi. Cậu bé mười một, mười hai tuổi, nếu như ở thời đại của Lý Như thì có rất nhiều người đã cao đến một mét sáu bảy. Nhưng Đại Lâm này, hiện tại cao lắm chỉ một mét bốn mươi thôi, hơn nữa khi nghĩ đến ở tương lai, theo như bà ngoại Lý Như nói: Ông ngoại không quá cao, còn chưa cao đến một mét sáu, nhưng đến thế hệ bà ngoại Lý Như thì chiều cao đã tăng lên một chút. Thế hệ sau cao hơn thế hệ trước, Lý Như cao một mét bảy, anh em họ hàng cùng vai vế với cô, nam cao trung bình một mét tám, nữ cao trung bình một mét sáu mươi tám. Bất luận là ngoại hình hay chiều cao, dường như tốc độ phát triển đều nhanh giống như nhau.
Lý Như cho rằng từ xưa tổ tiên họ đã không cao, cơ thể gầy nhỏ là bởi vì thiếu hụt dinh dưỡng, còn có nguyên nhân là do sớm phải làm những công việc nặng nhọc.
Bởi vì mấy người Đại Lâm và tiểu Lan chủ động tích cực làm việc, Lý Như cũng sẽ chú ý không để bọn họ làm việc quá mệt.
Ví dụ như đền thờ của thôn, ví dụ như Phong Hỏa đài, bởi vì tất cả dường như đều trong tình trạng mục nát hư hỏng rồi, thôn Cốc Đôi không còn là một tên tuổi quá vang dội nữa, hơn nữa hầu hết người dân trong thôn đều đã chuyển vào trong thành phố nên kế hoạch này đã không thành công.
Giá như có thể thực sự đào ra được một báu vật hiếm có nào đó ở trên đỉnh Phượng Hoàng thì đoán chừng cục diện đã không thành ra như vậy?
Nhóm người làm xong việc thì đi xuống núi, có hai người dân trong thôn ở lại Phong Hỏa đài trên núi, thường xuyên chú ý động thái xung quanh.
Lão trưởng thôn Vương Lão Mậu lại triệu tập mọi người lại, nói qua chuyện của Phong Hỏa đài một lần nữa, dạy cho mấy người thanh niên cách nhìn ám hiệu, cách trốn thoát khi gặp tình huống khẩn cấp. Hầu hết mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, chỉ một số ít người cảm thấy việc này vô dụng, nhưng cũng không dám lắm lời vì sợ mọi người tức giận.
Kỳ thực Lý Như cảm thấy bản thân có chút may mắn vì cô đã xuyên không vào trong cơ thể của lão tổ tông Lý Mai, tuy rằng là góa phụ nhưng tốt xấu gì cũng phải có trách nhiệm đảm đương gia đình của mình, còn phải tín nhiệm anh em của mình. So ra thì thôn Cốc Đôi là tương đối ổn định, nếu như xuyên không vào cơ thể mẹ Đại Lâm, thì thực sự là...
Xem đến việc biến những suy nghĩ riêng tư trở thành hành động, Lý Như cảm thấy bản thân cô đến với thời đại này không hề vô ích.
Gần một tháng trôi qua, có một lần có mấy người Hán từ hướng Tây lén lút trở về, kết quả là hầu như cả thôn đều đi đón mấy anh chàng ở hướng Tây đó khiến cho mấy người đó quay đầu bỏ chạy trong sợ hãi, vừa lăn vừa bò, chạy trốn đến vứt cả giày, cuối cùng cũng không biết có phải là thổ phỉ hay không.
Nghe nói các thôn lân cận lần lượt gặp phải tai họa, nhưng đã không còn tên thổ phỉ nào quay lại thôn Cốc Đôi làm loạn nữa.
Thôn Đông Bình ở liền kề thôn Cốc Đôi cũng đã từng gặp thổ phỉ một lần, có thắng bại lẫn thương vong, nhưng may thay người dân thôn Đông Bình so ra vẫn luôn dũng mãnh, rất giỏi đánh nhau, về sau mấy tên thổ phỉ kia cũng không có gan đến gặm mảnh xương cứng là thôn Đông Bình đó nữa, mà người dân thôn Đông Bình cũng đến thôn Cốc Đôi bên này để học hỏi kinh nghiệm. Tuy nói địa hình bên đó tương đối bằng phẳng, cũng không có Phong Hỏa đài nhưng vẫn có thể tổ chức đội tuần tra thôn. Đại Lâm được đưa đến nhà Lý Như, ban đầu bệnh đến nỗi sắp không qua khỏi nhưng ai biết được sau mấy bữa ăn ngon bồi dưỡng đã có thể khỏe mạnh trở lại. Qua mười ngày sau, Đại Lâm đã có thể tự mình xuống đất đi lại, qua thêm mười ngày nữa thì Đại Lâm cùng Tiểu Lan và Miên Hoa tranh công cướp. việc của nhau, các công việc nặng nhọc như gánh nước cuốc đất đều có thể làm được.
Thật ra Đại Lâm cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi thôi. Cậu bé mười một, mười hai tuổi, nếu như ở thời đại của Lý Như thì có rất nhiều người đã cao đến một mét sáu bảy. Nhưng Đại Lâm này, hiện tại cao lắm chỉ một mét bốn mươi thôi, hơn nữa khi nghĩ đến ở tương lai, theo như bà ngoại Lý Như nói: Ông ngoại không quá cao, còn chưa cao đến một mét sáu, nhưng đến thế hệ bà ngoại Lý Như thì chiều cao đã tăng lên một chút. Thế hệ sau cao hơn thế hệ trước, Lý Như cao một mét bảy, anh em họ hàng cùng vai vế với cô, nam cao trung bình một mét tám, nữ cao trung bình một mét sáu mươi tám. Bất luận là ngoại hình hay chiều cao, dường như tốc độ phát triển đều nhanh giống như nhau.
Lý Như cho rằng từ xưa tổ tiên họ đã không cao, cơ thể gầy nhỏ là bởi vì thiếu hụt dinh dưỡng, còn có nguyên nhân là do sớm phải làm những công việc nặng nhọc.
Bởi vì mấy người Đại Lâm và tiểu Lan chủ động tích cực làm việc, Lý Như cũng sẽ chú ý không để bọn họ làm việc quá mệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận