[Niên Đại] Năm Mất Mùa

Chương 131

Chương 131Chương 131
Lý Lão Đăng vội vàng dừng chân, gãi đầu, nói to: "Tôi cũng không biết rõ lắm, tôi chỉ thấy Hồng Anh cùng một cô gái Hà Đông, bị thím Chung và con bà ta cầm gậy lửa chạy phía sau đuổi đánh, tôi lập tức lên ngăn cản, Hồng Anh nói mẹ ruột của cô ấy ở thôn các người, nên tôi dẫn cô ấy đến."
Thì ra sáng nay Lý Lão Đăng chỉ uống một bát cháo loãng, bụng trống rỗng khó chịu, cho nên đi dạo quanh núi phía sau thôn bọn họ, nghĩ xem có thể bắt được một con vật hoang dã nào hay không, biết đâu có một bữa thịt ăn.
Kết quả vận may không tệ, anh ấy cầm đá ném được một con gà rừng, phỏng chừng cũng là anh ấy mèo mù bắt được chuột chết, bình thường cầm súng lửa cũng không bắt được! Lý Lão Đăng thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, cắt mấy cành mận gai giấu gà rừng, cõng trên lưng chạy về nhà, ai biết mới chạy đến bên cạnh thôn, nhìn thấy người phụ nữ nổi tiếng đanh đá trong thôn bọn họ, thím Chung dẫn theo đứa con trai ngờ nghệch của bà ta, đuổi theo hai cô gái.
Quần áo của hai cô gái kia đều rách rưới, mày xám mắt xám, vừa nhìn đã biết ở Hà Đông lên, ban đầu hình như đã bị đánh hai cái, trên mặt hai người đều chảy máu ròng ròng, nhìn vừa lạ vừa thương.
Lý Lão Đăng tiến lên ngăn lại, hỏi đến cùng thì thím Chung kia trợn mắt trợn mũi chỉ vào hai cô gái Hà Đông chửi ầm lên.
Thì ra cuộc sống của thím Chung không kém, bà ta đang cho hai con gà ăn, ăn cơm xong, gọt ít khoai lang đi đổ thức ăn cho gà, thấy hai người Hà Đông này ăn uống đứng trước cửa nhà bà ta. "Bác gái, xin hãy thương xót, mấy ngày rồi cháu không ăn, có thể cho cháu ít đồ ăn được không?"
Hai người Hà Đông kia đói bụng vừa thấy bà ta đã đòi cơm ăn.
Nhà thím Chung ở phía Đông thôn, năm ngoái người Hà Đông chạy trốn lên đây, đều là đi qua nhà bà ta trước, có một năm, một người phụ nữ Hà Đông thiếu chút nữa câu dẫn được chồng bà ta, thím Chung vốn là người phụ nữ nổi danh đanh đá nhất trong thôn, cho nên vì điều này mà ghi hận người Hà Đông, nhất là phụ nữ Hà Đông!
Lúc này vừa thấy hai cô gái Hà Đông, thím Chung tức giận không có chỗ phát tiết, bực mình muốn đánh người.
"Không có! Mau đi đi!"
Hai cô gái đã đói đến cùng cực, một cô gái chỉ vào chậu thức ăn gà trong tay thím Chung trông mong nói: "Bác gái, cho chúng cháu mấy vỏ khoai lang này đi?"
Thím Chung hét lên một tiếng: "Mau cút đi! Đây là nhà tôi cho gà ăn, không có phần của các người!"
Hai cô gái buồn bã bỏ đi.
Cũng đói meo rồi, hai người các cô đi chưa được mấy bước nhìn thấy một gốc cây táo, cây táo kia kết không ít quả, đều là quả xanh to bằng ngón tay út, hai người đói đến nóng mắt nên liều hái một lần, đang ăn thì đột nhiên một cây gậy lửa từ trên trời giáng xuống, thì ra là thím Chung tuy rằng mắng mỏ đuổi hai cô gái đi, nhưng vẫn có chút lo lắng, bước khỏi nhà nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy các cô ấy đang trộm táo nhà mình ăn, trở về gọi con trai, xách gậy lửa đánh tới.
Thím Chung nhào tới, vừa đánh vừa mắng, nhất định phải dùng gậy lửa đánh nát miệng trộm cắp của hai tên trộm này, xem bọn họ còn trộm như thế nào? Nếu không phải có Lý Lão Đăng ngăn cản, hai cô gái này đã gặp nguy hiểm rồi.
Vì thế, trên mặt hai người đều có vết thương, nhìn vừa thê thảm, lại dọa người.
Lý Lão Đăng nói hết lời, mới coi như xoa dịu được thím Chung, cuối cùng giao ra gà rừng anh ấy bắt được, lúc này mới cứu được hai người.
Dẫn hai cô gái về nhà anh ấy, mẹ anh ấy thấy bộ dáng này của các cô gái, cũng hoảng sợ, hỏi chuyện xong thì không khỏi nhổ nước bọt.
"Hừ! Thím Chung đó đúng là không phải thứ gì tốt đẹp, lòng dạ hiểm ác, cây táo kia là của bà ta lúc nào? Đó không phải là của nhà bà cụ đối diện nhà bà ta trồng sao, rồi bị nhà bà ta len lén cướp đi còn gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận