[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 83
Chương 83Chương 83
Giọng nói của tên đàn ông kia nghe rất quen nhưng anh ta nhất thời không nhớ ra là ai. Nhìn những người đó lục lọi lương thực trong nhà muốn mang đi, anh ta không nhịn được sốt ruột mà nhào tới đánh nhau với đám người đó. Bỗng dưng một cơn đau nhức truyền tới từ sau gáy, vợ và con anh ta khóc lóc rung trời. Ngay sau đó lập tức có một âm thanh vang lên: "Đã diệt phải diệt tận gốc, hắn ta chết rồi, giữ lại hậu hoạ để sau này nó tìm chúng ta báo thù à?" Đột nhiên đứa con của anh ta không khóc nữa, vợ anh ta vừa khóc vừa hét lên: "Là anh! Toàn Hữu! Anh mất hết lương tâm rồi sao, dám gọi thổ phỉ tới giết người cướp lương thực! Tôi sẽ bảo. ông trời kêu thiên lôi đánh anh!" Lưu Lão Xoa lập tức bị dọa cho tỉnh dậy, mở to mắt nhìn vợ mình đang nằm bên cạnh. Biết đó là mơ nhưng cả người anh ta vẫn toát mồ hôi lạnh. Trời vừa sáng, anh ta đã vội vàng thu dọn đồ đạc, lấy một con gà rừng ra phơi khô, hết lần này tới lần khác cân nhắc những thôn lân cận. Cuối cùng mới nhanh trí nhớ ra ở thôn Cốc Đôi có một ngôi miếu đổ nát, sau đó đợi tới khi trời đã nhá nhem tối thì lén lút xách đồ đến nhà của trưởng thôn Vương Lão Mậu.
Vất vả lắm mới được trưởng thôn và mấy cụ già trong thôn đồng ý, thế mà đến lúc chuyển nhà thì Lưu Lão Xoa lại gặp phải chuyện khó khăn. Tục ngữ nói một căn nhà nát trị giá cả triệu bạc*, nhìn thế này sờ thế nọ, không đành lòng bỏ bất cứ thứ gì đi.
*Một căn nhà nát trị giá cả triệu bạc: Ám chỉ đồ dùng trong nhà mua thì rất đắt nhưng lại không bán đi được, một khi chuyển chúng đi thì một là bị hỏng, hai là bị mất, không sử dụng lại được, rất tốn kém.
Kéo dài thêm hai ngày, vợ anh ta vẫn luyến tiếc không muốn rời đi, nói rằng huyện Thấm Thành này lớn như vậy, nhiều núi như thế, hai tỉnh nghèo này của bọn họ tiếp giáp nhau qua khe núi, làm sao có thể có thổ phỉ được? Đám thổ phỉ đó biết bói toán, biết trong vùng núi hẻo lánh này có nhà của chúng ta hay sao?
Vợ anh ta nói đến mức khiến anh ta hơi dao động. Kết quả là đêm hôm qua, anh ta nghe được tiếng sói kêu.
Tuy rằng âm thanh kia nghe có vẻ rất xa, hình như là sói qua đường ở vùng núi phía Bắc nhưng cũng đủ làm cho cả nhà anh ta vô cùng sợ hãi. Căn nhà này là nhà biệt lập, thời điểm yên bình thì vô cùng tĩnh lặng, không cần tranh đất đoạt cây với hàng xóm, ăn ngon một bữa cũng không sợ người trong thôn dòm ngó. Thế nhưng một khi gặp phải chuyện lớn thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Tối đến, một nhà ba người bọn họ thật sự không ngủ được, trời chưa sáng đã vội vàng dọn đồ chuyển đến thôn Cốc Đôi.
Nhưng vợ của anh ta lại cảm thấy nếu bọn họ quang minh chính đại đem lương thực qua bên đó thì bao nhiêu của cải của mình đều sẽ bị người ngoài nhìn thấy.
Vì thế mới quyết định đi vào buổi tối, ai ngờ lại trùng hợp đến thế, bọn họ đến đúng lúc thôn Cốc Đôi đang đánh sói.
Tuy rằng trời cũng đã khá tối nhưng người dân ở thôn Cốc Đôi vẫn dán mắt vào cái túi lớn trên người của người nhà họ Lưu.
Trong đó... Là lương thực đúng không? Úi chà, trông cũng nhiều thật đấy. Không ngờ được rằng với mảnh đất hoang tàn kia mà Lưu Lão Xoa vẫn có thể tích cóp được ngần này của cải.
Thấy sói ở ngọn núi phía sau thôn, cộng thêm việc người nhà Lưu Lão Xoa dọn vào ngôi miếu trong thôn, hai chuyện này khiến người dân ở thôn Cốc Đôi không tự chủ được mà gấp rút.
Ban đầu bọn trẻ lên sườn núi hái rau dại, nhặt củi khô, vô cùng tự do tự tại. Bây giờ thì bị kiểm soát chặt chẽ lắm, có người lớn đi theo thì mới được đi. Người lớn ra sau núi gánh nước cũng phải có thêm vài người đi theo, trên hông còn đeo thanh sắt hơ qua lửa hoặc là một chiếc liềm.
Giọng nói của tên đàn ông kia nghe rất quen nhưng anh ta nhất thời không nhớ ra là ai. Nhìn những người đó lục lọi lương thực trong nhà muốn mang đi, anh ta không nhịn được sốt ruột mà nhào tới đánh nhau với đám người đó. Bỗng dưng một cơn đau nhức truyền tới từ sau gáy, vợ và con anh ta khóc lóc rung trời. Ngay sau đó lập tức có một âm thanh vang lên: "Đã diệt phải diệt tận gốc, hắn ta chết rồi, giữ lại hậu hoạ để sau này nó tìm chúng ta báo thù à?" Đột nhiên đứa con của anh ta không khóc nữa, vợ anh ta vừa khóc vừa hét lên: "Là anh! Toàn Hữu! Anh mất hết lương tâm rồi sao, dám gọi thổ phỉ tới giết người cướp lương thực! Tôi sẽ bảo. ông trời kêu thiên lôi đánh anh!" Lưu Lão Xoa lập tức bị dọa cho tỉnh dậy, mở to mắt nhìn vợ mình đang nằm bên cạnh. Biết đó là mơ nhưng cả người anh ta vẫn toát mồ hôi lạnh. Trời vừa sáng, anh ta đã vội vàng thu dọn đồ đạc, lấy một con gà rừng ra phơi khô, hết lần này tới lần khác cân nhắc những thôn lân cận. Cuối cùng mới nhanh trí nhớ ra ở thôn Cốc Đôi có một ngôi miếu đổ nát, sau đó đợi tới khi trời đã nhá nhem tối thì lén lút xách đồ đến nhà của trưởng thôn Vương Lão Mậu.
Vất vả lắm mới được trưởng thôn và mấy cụ già trong thôn đồng ý, thế mà đến lúc chuyển nhà thì Lưu Lão Xoa lại gặp phải chuyện khó khăn. Tục ngữ nói một căn nhà nát trị giá cả triệu bạc*, nhìn thế này sờ thế nọ, không đành lòng bỏ bất cứ thứ gì đi.
*Một căn nhà nát trị giá cả triệu bạc: Ám chỉ đồ dùng trong nhà mua thì rất đắt nhưng lại không bán đi được, một khi chuyển chúng đi thì một là bị hỏng, hai là bị mất, không sử dụng lại được, rất tốn kém.
Kéo dài thêm hai ngày, vợ anh ta vẫn luyến tiếc không muốn rời đi, nói rằng huyện Thấm Thành này lớn như vậy, nhiều núi như thế, hai tỉnh nghèo này của bọn họ tiếp giáp nhau qua khe núi, làm sao có thể có thổ phỉ được? Đám thổ phỉ đó biết bói toán, biết trong vùng núi hẻo lánh này có nhà của chúng ta hay sao?
Vợ anh ta nói đến mức khiến anh ta hơi dao động. Kết quả là đêm hôm qua, anh ta nghe được tiếng sói kêu.
Tuy rằng âm thanh kia nghe có vẻ rất xa, hình như là sói qua đường ở vùng núi phía Bắc nhưng cũng đủ làm cho cả nhà anh ta vô cùng sợ hãi. Căn nhà này là nhà biệt lập, thời điểm yên bình thì vô cùng tĩnh lặng, không cần tranh đất đoạt cây với hàng xóm, ăn ngon một bữa cũng không sợ người trong thôn dòm ngó. Thế nhưng một khi gặp phải chuyện lớn thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Tối đến, một nhà ba người bọn họ thật sự không ngủ được, trời chưa sáng đã vội vàng dọn đồ chuyển đến thôn Cốc Đôi.
Nhưng vợ của anh ta lại cảm thấy nếu bọn họ quang minh chính đại đem lương thực qua bên đó thì bao nhiêu của cải của mình đều sẽ bị người ngoài nhìn thấy.
Vì thế mới quyết định đi vào buổi tối, ai ngờ lại trùng hợp đến thế, bọn họ đến đúng lúc thôn Cốc Đôi đang đánh sói.
Tuy rằng trời cũng đã khá tối nhưng người dân ở thôn Cốc Đôi vẫn dán mắt vào cái túi lớn trên người của người nhà họ Lưu.
Trong đó... Là lương thực đúng không? Úi chà, trông cũng nhiều thật đấy. Không ngờ được rằng với mảnh đất hoang tàn kia mà Lưu Lão Xoa vẫn có thể tích cóp được ngần này của cải.
Thấy sói ở ngọn núi phía sau thôn, cộng thêm việc người nhà Lưu Lão Xoa dọn vào ngôi miếu trong thôn, hai chuyện này khiến người dân ở thôn Cốc Đôi không tự chủ được mà gấp rút.
Ban đầu bọn trẻ lên sườn núi hái rau dại, nhặt củi khô, vô cùng tự do tự tại. Bây giờ thì bị kiểm soát chặt chẽ lắm, có người lớn đi theo thì mới được đi. Người lớn ra sau núi gánh nước cũng phải có thêm vài người đi theo, trên hông còn đeo thanh sắt hơ qua lửa hoặc là một chiếc liềm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận