[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 140
Chương 140Chương 140
Nghĩ lại cũng đúng, hồi đầu ở trong nhà Lý Như, tính cách người nhà Lý Như đều rất tốt, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, không như bây giờ, là con dâu chính thức của nhà họ Lưu. Bởi vì khoảng thời gian kia ăn ở tại nhà Lý Như, cho nên khi Hồng Anh gặp Lý Như còn thân thiết hơn mấy lần so với mẹ đẻ. Thậm chí còn nhận Lý Như là mẹ nuôi. Lý Như đáp ứng như thể trò đùa. Tuy là Lý Như không quan trọng, nhưng mà mẹ nuôi ở trong thôn chính là một người thân tử tế, có chuyện gì có thể qua lại quanh năm, hiện giờ Lý Như lại coi như là có thêm một đứa con gái.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, mặc dù cũng có chút tin tức truyền tới, nói rằng người trong huyện thành sống khó khăn như thế nào, quỷ binh Nam Đảo lại giết bao nhiêu người, chỗ nào lại có thổ phỉ làm loạn, bầy sói đã hại chết mọi người ở ngoại ô như thế nào, ... Thì thôn Cốc Đôi bình yên hơn nhiều, rất nhiều người trong thôn đều cảm thấy may mắn, cảm thấy có thể chỗ này là giáp ranh giữa hai tỉnh, không thể xa xôi hơn, bọn quỷ binh Nam Đảo chắc không thèm tới chỗ này đâu... Không có đồ ăn thức uống, cũng không có vàng bạc châu báu thì tới làm cái gì?
Nào đâu biết được hôm nay bao nhiêu người vừa mới ăn sáng xong, đã thấy cây báo hiệu trên Phong Hỏa đài đổ xuống, bên kia bùng lên ngọn lửa lớn, khói đen ngợp trời, có là người mù cũng có thể nhìn thấy. Ngày nào cũng nói đến sói, bây giờ sói đến thật rồi, trong phút chốc mọi người trong thôn đều choáng váng!
Nhưng tài sản quan trọng nhất trong nhà đã thu dọn từ lâu rồi, nhưng khi vác bao lên, gánh sọt lên, người trong thôn vẫn không nỡ đi, thứ đang tới là bọn thổ phỉ đúng không? Nếu là thổ phỉ, chúng ta không thể đánh nhau với bọn chúng sao?
Chẳng có lý do gì để chúng ta bỏ chạy, chẳng có lý do gì lại mở toang cửa nhà cho bọn cướp, sao có thể cam lòng như vậy được?
“Chạy mau! Chạy maul Còn ngơ ngác ra đấy làm gì?"
Những người dân trong thôn trước kia từng canh giữ ở trên Phong Hỏa đài, chạy còn nhanh hơn bay, vừa chạy còn vừa hét ầm ï lên.
"Bọn người nào đang tới đấy? Có nhiều không? Sao khiến mấy người sợ đến mức đó?"
"Trời ơi? Không lo chạy đi còn lảm nhảm cái gì, hiện giờ là quỷ binh, là quỷ binh tới! Bọn chúng mặc áo giáp chó vàng, mũ chó vàng, trên lưng vác thương, từng đoàn từng đoàn, thấy điểm đầu không thấy điểm cuối, nếu không chạy nhanh lên, là muốn để bọn quỷ binh chặt đầu hay gì?"
Người từ trên Phong Hỏa đài vừa vội vàng chạy xuống hất người chặn đường hỏi thăm ra, mau chóng lao về phía nhà mình.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Có thể nói từ sau khi Lý Như xuyên qua, lo lắng nhất điểm này, bây giờ cuối cùng cũng đến, ngược lại lại hơi yên tâm về kết quả, dựa vào bài diễn tập lúc trước, gọi mấy đứa bé, xách đồ, chạy về phía nam thôn Cốc Đôi.
Phía Nam núi cao đường xa, trong thoáng chốc bọn quỷ binh sẽ không nghĩ tới chỗ đó, bọn họ có thể chạy qua đó trước, quan sát thêm rồi tính tiếp.
Khi Lý Như dẫn theo ba đứa trẻ con chạy trốn về phía nam, trông thấy từng gia đình trong thôn, già trẻ lớn bé đều khóc lóc ầm T, có mấy đứa nhỏ khóc hu hu kéo lấy tay của cha mẹ, sợ mình không chạy theo kịp. Cũng có ông bà già đang được con cháu cõng nhưng cứ hét thả mình xuống, nói là có chết cũng muốn chết tại căn phòng trong nhà mình.
Trước đây, trưởng thôn Vương Lão Mậu đã mở một cuộc họp, nhắc nhở mọi người, chẳng may đến lúc phải giữ mạng, mọi người nhanh chóng chạy về phía rừng sâu, bọn quỷ binh này tới, chẳng ai biết bọn chúng muốn làm gì, tiếp theo muốn đi đâu, cho nên chỉ có thể thử vận may thôi.
Hiện tại thôn Cốc Đôi có khoảng một trăm gia đình, già trẻ dắt díu nhau, gồng gánh sọt, hùng hổ chạy trốn theo ba hướng đông, nam, bắc, quỷ binh đến từ phía tây, điều này mọi người ai cũng biết.
Nghĩ lại cũng đúng, hồi đầu ở trong nhà Lý Như, tính cách người nhà Lý Như đều rất tốt, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, không như bây giờ, là con dâu chính thức của nhà họ Lưu. Bởi vì khoảng thời gian kia ăn ở tại nhà Lý Như, cho nên khi Hồng Anh gặp Lý Như còn thân thiết hơn mấy lần so với mẹ đẻ. Thậm chí còn nhận Lý Như là mẹ nuôi. Lý Như đáp ứng như thể trò đùa. Tuy là Lý Như không quan trọng, nhưng mà mẹ nuôi ở trong thôn chính là một người thân tử tế, có chuyện gì có thể qua lại quanh năm, hiện giờ Lý Như lại coi như là có thêm một đứa con gái.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, mặc dù cũng có chút tin tức truyền tới, nói rằng người trong huyện thành sống khó khăn như thế nào, quỷ binh Nam Đảo lại giết bao nhiêu người, chỗ nào lại có thổ phỉ làm loạn, bầy sói đã hại chết mọi người ở ngoại ô như thế nào, ... Thì thôn Cốc Đôi bình yên hơn nhiều, rất nhiều người trong thôn đều cảm thấy may mắn, cảm thấy có thể chỗ này là giáp ranh giữa hai tỉnh, không thể xa xôi hơn, bọn quỷ binh Nam Đảo chắc không thèm tới chỗ này đâu... Không có đồ ăn thức uống, cũng không có vàng bạc châu báu thì tới làm cái gì?
Nào đâu biết được hôm nay bao nhiêu người vừa mới ăn sáng xong, đã thấy cây báo hiệu trên Phong Hỏa đài đổ xuống, bên kia bùng lên ngọn lửa lớn, khói đen ngợp trời, có là người mù cũng có thể nhìn thấy. Ngày nào cũng nói đến sói, bây giờ sói đến thật rồi, trong phút chốc mọi người trong thôn đều choáng váng!
Nhưng tài sản quan trọng nhất trong nhà đã thu dọn từ lâu rồi, nhưng khi vác bao lên, gánh sọt lên, người trong thôn vẫn không nỡ đi, thứ đang tới là bọn thổ phỉ đúng không? Nếu là thổ phỉ, chúng ta không thể đánh nhau với bọn chúng sao?
Chẳng có lý do gì để chúng ta bỏ chạy, chẳng có lý do gì lại mở toang cửa nhà cho bọn cướp, sao có thể cam lòng như vậy được?
“Chạy mau! Chạy maul Còn ngơ ngác ra đấy làm gì?"
Những người dân trong thôn trước kia từng canh giữ ở trên Phong Hỏa đài, chạy còn nhanh hơn bay, vừa chạy còn vừa hét ầm ï lên.
"Bọn người nào đang tới đấy? Có nhiều không? Sao khiến mấy người sợ đến mức đó?"
"Trời ơi? Không lo chạy đi còn lảm nhảm cái gì, hiện giờ là quỷ binh, là quỷ binh tới! Bọn chúng mặc áo giáp chó vàng, mũ chó vàng, trên lưng vác thương, từng đoàn từng đoàn, thấy điểm đầu không thấy điểm cuối, nếu không chạy nhanh lên, là muốn để bọn quỷ binh chặt đầu hay gì?"
Người từ trên Phong Hỏa đài vừa vội vàng chạy xuống hất người chặn đường hỏi thăm ra, mau chóng lao về phía nhà mình.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Có thể nói từ sau khi Lý Như xuyên qua, lo lắng nhất điểm này, bây giờ cuối cùng cũng đến, ngược lại lại hơi yên tâm về kết quả, dựa vào bài diễn tập lúc trước, gọi mấy đứa bé, xách đồ, chạy về phía nam thôn Cốc Đôi.
Phía Nam núi cao đường xa, trong thoáng chốc bọn quỷ binh sẽ không nghĩ tới chỗ đó, bọn họ có thể chạy qua đó trước, quan sát thêm rồi tính tiếp.
Khi Lý Như dẫn theo ba đứa trẻ con chạy trốn về phía nam, trông thấy từng gia đình trong thôn, già trẻ lớn bé đều khóc lóc ầm T, có mấy đứa nhỏ khóc hu hu kéo lấy tay của cha mẹ, sợ mình không chạy theo kịp. Cũng có ông bà già đang được con cháu cõng nhưng cứ hét thả mình xuống, nói là có chết cũng muốn chết tại căn phòng trong nhà mình.
Trước đây, trưởng thôn Vương Lão Mậu đã mở một cuộc họp, nhắc nhở mọi người, chẳng may đến lúc phải giữ mạng, mọi người nhanh chóng chạy về phía rừng sâu, bọn quỷ binh này tới, chẳng ai biết bọn chúng muốn làm gì, tiếp theo muốn đi đâu, cho nên chỉ có thể thử vận may thôi.
Hiện tại thôn Cốc Đôi có khoảng một trăm gia đình, già trẻ dắt díu nhau, gồng gánh sọt, hùng hổ chạy trốn theo ba hướng đông, nam, bắc, quỷ binh đến từ phía tây, điều này mọi người ai cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận