[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 159
Chương 159Chương 159
Lý Như kiên trì, nhìn phần máu thịt lộ ra dưới ánh đèn, nhìn viên đạn kia đã xuyên vào. trong xương, chút bản lĩnh vừa học liền thực hành ngay kia của cô, làm sao có thể thực hiện loại phẫu thuật có độ khó cao như thế này được, chỉ có thể rửa sạch sẽ rồi băng bó kỹ càng cho Dương Lão Cửu, bên trên dính đầy thảo dược, còn về những chỗ khác, đều là bị thương ngoài da. Thấy dáng vẻ không thể động đậy của Dương Lão Cửu, lại thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, cũng không biết có còn vết thương bên trong nào không, nhưng Lý Như và Đại Lâm hai người cũng không thể nán lại chỗ này để qua đêm, tất nhiên bọn họ có ở lại, cũng không có tác dụng gì lớn.
Những việc có thể làm đều đã làm rồi, bây giờ Dương Lão Cửu có thể sống hay không, chỉ có thể phó thác cho ông trời mà thôi.
"Được, được."
Đôi môi Dương Lão Cửu run rẩy, chỉ nói hai chữ.
Anh ta nằm ở đó, nhìn người phụ nữ kia dẫn theo con trai đi ra khỏi sơn động, không nhìn thấy bóng lưng nữa rồi mới không nhịn được mà ho khan kịch liệt.
Cho dù là anh ta có thể sống sót, sợ là phải mang theo một cánh tay tàn tật, âm thanh ho khan ù ù, sợ là bị bệnh lao, nhưng cho dù là như vậy, anh ta cũng muốn sống tiếp, đây cũng là anh ta mạng lớn, đã rơi vào sâu trong khe núi rồi, còn có thể gặp được ân nhân cứu mạng.
Lý Như và Đại Lâm hai người nhanh chóng trở về thôn Cốc Đôi trước khi trời tối, cũng chính là lúc sắc trời không còn sáng nữa, cái giỏ trên lưng hai người đều đầy ắp, trong thôn không có ai nhìn thấy. Lúc Lý Như đi, đã để lại chút lương thực cho Miên Hoa và Tiểu Lan, dặn dò rằng nếu như buổi trưa không kịp quay về thì để hai cô bé tự nấu cơm ăn, buổi trưa hai cô bé đã làm một nồi cháo, ăn được một nửa vẫn còn dư lại một nửa, buổi trưa còn tốt, đợi tới lúc nhìn trời sắp tối rồi mà Lý Như và Đại Lâm vẫn chưa trở lại thì bắt đầu hoảng sợ, đứng ở cửa viện nhìn chằm chằm con đường ở bên ngoài.
Lúc này thấy hai người đã bình an trở về, Tiểu Lan chạy xuống sườn núi đón cô, Miên Hoa vội vàng đi vào xới cơm, khi thấy hai cái giỏ buổi sáng của hai người đều đã đầy ắp thì mặt mày lại càng rạng rỡ hơn.
"Loại rau dại này rất mềm, thật tốt! Mẹ, ngày mai cũng đưa con đi được không?”
Tiểu Lan nhanh tay đảo hai cái sọt, cầm một nắm rau dại lên vui vẻ khen ngợi.
"Đại Lâm, nghe nói thôn Tiểu Cao của các cậu bên đó đất màu rất tốt, thật là không giả... AI Đây là cái gì?"
Cái miệng nhỏ của Tiểu Lan nói không ngừng, mắt cũng nhìn bao tải được đậy vào ở bên dưới.
"Xuyt..." Lý Như vội vàng vỗ cô bé một cái: "Nhỏ giọng lại, vào trong nhà nói!"
Một lớn ba nhỏ giống như kẻ trộm vậy, cùng nhau đem hai cái giỏ vào trong nhà.
Nhìn hơn nửa bao tải bột mì chừng mười năm cân*, hai cô con gái đều mở to mắt, che miệng lại, một lúc lâu cũng không dám tin.
*Một cân của Trung Quốc bằng nửa cân của Việt Nam, nên ở đây ba mươi cân thực chất là mười năm cân.
"Mẹ, mẹ, hai người, hai người lấy bột mì ở đâu vậy?"
Đã gần một năm nhà bọn họ chưa được ngửi xem bột mì có vị gì rồi, Tiểu Lan còn nhớ lúc cô bé bảy tám tuổi, lúc đó thu hoạch mùa màng tốt, lúc đón tết còn hấp bánh bao từ bột mì trắng tinh, tiến cống xong là cô bé có thể ăn, hương vị đó thật sự rất thơm...
"Thu được từ trong mương đó! Không được nói ra ngoài, lúc này các nhà đều không có ăn, chính là không thoải mái, nếu để họ biết nhà chúng ta có cái này, vậy còn không phải là hận đến đỏ mắt sao?"
Lý Như dặn đi dặn lại ba đứa trẻ.
Mặc dù Tiểu Lan là một cái kèn đồng nhỏ, nhưng lần trở về thôn này, tuy không được tận mắt trông thấy cảnh tượng giết người đáng sợ ở trong giếng sau nhà.
Lý Như kiên trì, nhìn phần máu thịt lộ ra dưới ánh đèn, nhìn viên đạn kia đã xuyên vào. trong xương, chút bản lĩnh vừa học liền thực hành ngay kia của cô, làm sao có thể thực hiện loại phẫu thuật có độ khó cao như thế này được, chỉ có thể rửa sạch sẽ rồi băng bó kỹ càng cho Dương Lão Cửu, bên trên dính đầy thảo dược, còn về những chỗ khác, đều là bị thương ngoài da. Thấy dáng vẻ không thể động đậy của Dương Lão Cửu, lại thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, cũng không biết có còn vết thương bên trong nào không, nhưng Lý Như và Đại Lâm hai người cũng không thể nán lại chỗ này để qua đêm, tất nhiên bọn họ có ở lại, cũng không có tác dụng gì lớn.
Những việc có thể làm đều đã làm rồi, bây giờ Dương Lão Cửu có thể sống hay không, chỉ có thể phó thác cho ông trời mà thôi.
"Được, được."
Đôi môi Dương Lão Cửu run rẩy, chỉ nói hai chữ.
Anh ta nằm ở đó, nhìn người phụ nữ kia dẫn theo con trai đi ra khỏi sơn động, không nhìn thấy bóng lưng nữa rồi mới không nhịn được mà ho khan kịch liệt.
Cho dù là anh ta có thể sống sót, sợ là phải mang theo một cánh tay tàn tật, âm thanh ho khan ù ù, sợ là bị bệnh lao, nhưng cho dù là như vậy, anh ta cũng muốn sống tiếp, đây cũng là anh ta mạng lớn, đã rơi vào sâu trong khe núi rồi, còn có thể gặp được ân nhân cứu mạng.
Lý Như và Đại Lâm hai người nhanh chóng trở về thôn Cốc Đôi trước khi trời tối, cũng chính là lúc sắc trời không còn sáng nữa, cái giỏ trên lưng hai người đều đầy ắp, trong thôn không có ai nhìn thấy. Lúc Lý Như đi, đã để lại chút lương thực cho Miên Hoa và Tiểu Lan, dặn dò rằng nếu như buổi trưa không kịp quay về thì để hai cô bé tự nấu cơm ăn, buổi trưa hai cô bé đã làm một nồi cháo, ăn được một nửa vẫn còn dư lại một nửa, buổi trưa còn tốt, đợi tới lúc nhìn trời sắp tối rồi mà Lý Như và Đại Lâm vẫn chưa trở lại thì bắt đầu hoảng sợ, đứng ở cửa viện nhìn chằm chằm con đường ở bên ngoài.
Lúc này thấy hai người đã bình an trở về, Tiểu Lan chạy xuống sườn núi đón cô, Miên Hoa vội vàng đi vào xới cơm, khi thấy hai cái giỏ buổi sáng của hai người đều đã đầy ắp thì mặt mày lại càng rạng rỡ hơn.
"Loại rau dại này rất mềm, thật tốt! Mẹ, ngày mai cũng đưa con đi được không?”
Tiểu Lan nhanh tay đảo hai cái sọt, cầm một nắm rau dại lên vui vẻ khen ngợi.
"Đại Lâm, nghe nói thôn Tiểu Cao của các cậu bên đó đất màu rất tốt, thật là không giả... AI Đây là cái gì?"
Cái miệng nhỏ của Tiểu Lan nói không ngừng, mắt cũng nhìn bao tải được đậy vào ở bên dưới.
"Xuyt..." Lý Như vội vàng vỗ cô bé một cái: "Nhỏ giọng lại, vào trong nhà nói!"
Một lớn ba nhỏ giống như kẻ trộm vậy, cùng nhau đem hai cái giỏ vào trong nhà.
Nhìn hơn nửa bao tải bột mì chừng mười năm cân*, hai cô con gái đều mở to mắt, che miệng lại, một lúc lâu cũng không dám tin.
*Một cân của Trung Quốc bằng nửa cân của Việt Nam, nên ở đây ba mươi cân thực chất là mười năm cân.
"Mẹ, mẹ, hai người, hai người lấy bột mì ở đâu vậy?"
Đã gần một năm nhà bọn họ chưa được ngửi xem bột mì có vị gì rồi, Tiểu Lan còn nhớ lúc cô bé bảy tám tuổi, lúc đó thu hoạch mùa màng tốt, lúc đón tết còn hấp bánh bao từ bột mì trắng tinh, tiến cống xong là cô bé có thể ăn, hương vị đó thật sự rất thơm...
"Thu được từ trong mương đó! Không được nói ra ngoài, lúc này các nhà đều không có ăn, chính là không thoải mái, nếu để họ biết nhà chúng ta có cái này, vậy còn không phải là hận đến đỏ mắt sao?"
Lý Như dặn đi dặn lại ba đứa trẻ.
Mặc dù Tiểu Lan là một cái kèn đồng nhỏ, nhưng lần trở về thôn này, tuy không được tận mắt trông thấy cảnh tượng giết người đáng sợ ở trong giếng sau nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận