[Niên Đại] Năm Mất Mùa
Chương 169
Chương 169Chương 169
Mỗi lần cô đều không mang theo nhiều đồ ăn, chỉ đủ cho Dương Lão Cửu ăn hai ngày, bởi vì Dương Lão Cửu sắp đi nên lần này cô làm những thứ này thành bánh lương khô, để anh ta mang theo ăn dọc đường.
"Đại tẩu, chị đã cứu mạng tôi, hiện giờ tôi phải đi rồi, tôi có mấy lời chân thành muốn nói với chị."
Lúc Lý Như thấy anh ta bảo Đại Lâm đi hái cảo bản là biết ngay anh ta có chuyện muốn nói. Cô vừa nghiêng mặt nướng bánh, vừa nhìn Dương Lão Cửu.
"Ừ, anh nói đi."
"Đại tẩu, lúc trước tôi nói tôi là người thôn Đại Nam, lời này cũng không hoàn toàn là sự thật. Vợ cũ của tôi là người thôn Đại Nam, một nhà ba người chúng tôi ở thôn Đại Nam mấy chục năm, nhưng thôn Đại Nam không phải là nhà tổ tiên họ Dương tôi. Tổ tiên của tôi từng là tướng quân, chỗ nhà cũ còn xây một tòa phủ tướng quân."
Mới đầu Lý Như nghe Dương Lão Cửu nhắc đến vợ cũ của anh ta còn cảm thấy hơi xấu hổ, còn tưởng Xuyên Trụ thừa dịp cô không để ý nói bậy với Dương Lão Cửu cái gì đó, ví dụ như cái gì chị tôi mà đã cứu anh một mạng, anh phải cưới chị tôi, nếu là vậy thật thì trong lòng Dương Lão Cửu sẽ nghĩ cô như thế nào?
Hơn nữa, vết thương của Dương Lão Cửu đã tốt lên, hiện giờ có thể nhìn rõ khuôn mặt, tuy dung mạo trông cũng bình thường, nhưng khí chất toát qua cặp lông mày hay cách ăn nói cử chỉ của anh ta thì đều không phải là thứ mà đàn ông thôn Cốc Đôi có thể so sánh được, nếu Lý Như thật sự muốn tái hôn thì anh ta quả là một sự lựa chọn không tồi, nhưng Lý Như thưởng thức thì thưởng thức chứ không hề có ý đó. Tựa như từ khi xuyên qua cơ thể của lão tổ tông, cô đã bị đủ loại thiên tai dọa sợ, khiến sợi dây hormone nội tiết tố vốn thuộc về tuổi trẻ của mình bị thất lạc đi nơi nào rồi.
Nhưng Lý Như xấu hổ chưa tới hai giây đã nghe Dương Lão Cửu nói cái gì mà phủ tướng quân, Lý Như giật mình, vội hỏi.
"Phủ tướng quân? Có phải là phủ Trung Dũng tướng quân không?"
Từ xưa đến nay tỉnh Hà Tây luôn là một tỉnh giàu tài nguyên, nhưng sau khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập, tỉnh Hà Tây chỉ tập trung phát triển công nghiệp nặng, còn loại công nghiệp nhỏ như du lịch dịch vụ mấy chục năm vẫn chưa được các quan chức cấp cao để mắt đến, vì vậy mặc dù tỉnh Hà Tây có vô số di tích văn hóa lịch sử, nhưng vẫn chưa từng được coi trọng. Mãi cho đến sau này, thời cuộc và nền kinh tế xảy ra những biến động lớn, các tỉnh đều dựa vào khách du lịch để kiếm sống, lúc này tỉnh Hà Tây mới ý thức được chênh lệch, lập tức tập trung phát triển ngành du lịch.
Nhưng bởi vì huyện Thấm Thành mới mở ngành du lịch nên thứ duy nhất có thể lấy ra thu hút khách du lịch là phủ Trung Dũng tướng quân.
Trung Dũng tướng quân là một danh tướng họ Dương hàng trăm năm trước, ở Hà Đông Hà Tây chống lại Thát Lỗ, bảo vệ biên cương quốc gia, thủ nửa giang sơn triều đình, ngài được xem là một vị anh hùng tiếng tăm lừng lẫy. Phủ tướng quân ở huyện Thấm Thành Hà Tây thật ra chính là tổ trạch của Dương tướng quân, còn phủ tướng quân mà hoàng đế ngự ban riêng cho ngài nằm ở tỉnh Hà Đông bên cạnh, cho nên tỉnh Hà Đông nổi tiếng một phần là dựa vào danh vọng của phủ tướng quân, còn phủ tướng quân tổ trạch ở huyện Thấm Thành mới đầu chỉ được coi là nhà dân vô danh bình thường, sau đó mới dần dần khai phá thành khu di tích văn hóa và danh lam thắng cảnh sau này.
Lý Như tốt nghiệp gia nhập một công ty du lịch, thân là hướng dẫn viên du lịch của phủ Trung Dũng tướng quân, cô rất quen thuộc với những truyện xưa như này, cô nhớ rõ nhà họ Dương lúc trước có bảy người con trai và năm người con gái, con cháu thịnh vượng, chỉ tiếc là đa số đều hi sinh trong chiến tranh, còn lại rất ít con cháu nối dõi.
Mỗi lần cô đều không mang theo nhiều đồ ăn, chỉ đủ cho Dương Lão Cửu ăn hai ngày, bởi vì Dương Lão Cửu sắp đi nên lần này cô làm những thứ này thành bánh lương khô, để anh ta mang theo ăn dọc đường.
"Đại tẩu, chị đã cứu mạng tôi, hiện giờ tôi phải đi rồi, tôi có mấy lời chân thành muốn nói với chị."
Lúc Lý Như thấy anh ta bảo Đại Lâm đi hái cảo bản là biết ngay anh ta có chuyện muốn nói. Cô vừa nghiêng mặt nướng bánh, vừa nhìn Dương Lão Cửu.
"Ừ, anh nói đi."
"Đại tẩu, lúc trước tôi nói tôi là người thôn Đại Nam, lời này cũng không hoàn toàn là sự thật. Vợ cũ của tôi là người thôn Đại Nam, một nhà ba người chúng tôi ở thôn Đại Nam mấy chục năm, nhưng thôn Đại Nam không phải là nhà tổ tiên họ Dương tôi. Tổ tiên của tôi từng là tướng quân, chỗ nhà cũ còn xây một tòa phủ tướng quân."
Mới đầu Lý Như nghe Dương Lão Cửu nhắc đến vợ cũ của anh ta còn cảm thấy hơi xấu hổ, còn tưởng Xuyên Trụ thừa dịp cô không để ý nói bậy với Dương Lão Cửu cái gì đó, ví dụ như cái gì chị tôi mà đã cứu anh một mạng, anh phải cưới chị tôi, nếu là vậy thật thì trong lòng Dương Lão Cửu sẽ nghĩ cô như thế nào?
Hơn nữa, vết thương của Dương Lão Cửu đã tốt lên, hiện giờ có thể nhìn rõ khuôn mặt, tuy dung mạo trông cũng bình thường, nhưng khí chất toát qua cặp lông mày hay cách ăn nói cử chỉ của anh ta thì đều không phải là thứ mà đàn ông thôn Cốc Đôi có thể so sánh được, nếu Lý Như thật sự muốn tái hôn thì anh ta quả là một sự lựa chọn không tồi, nhưng Lý Như thưởng thức thì thưởng thức chứ không hề có ý đó. Tựa như từ khi xuyên qua cơ thể của lão tổ tông, cô đã bị đủ loại thiên tai dọa sợ, khiến sợi dây hormone nội tiết tố vốn thuộc về tuổi trẻ của mình bị thất lạc đi nơi nào rồi.
Nhưng Lý Như xấu hổ chưa tới hai giây đã nghe Dương Lão Cửu nói cái gì mà phủ tướng quân, Lý Như giật mình, vội hỏi.
"Phủ tướng quân? Có phải là phủ Trung Dũng tướng quân không?"
Từ xưa đến nay tỉnh Hà Tây luôn là một tỉnh giàu tài nguyên, nhưng sau khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập, tỉnh Hà Tây chỉ tập trung phát triển công nghiệp nặng, còn loại công nghiệp nhỏ như du lịch dịch vụ mấy chục năm vẫn chưa được các quan chức cấp cao để mắt đến, vì vậy mặc dù tỉnh Hà Tây có vô số di tích văn hóa lịch sử, nhưng vẫn chưa từng được coi trọng. Mãi cho đến sau này, thời cuộc và nền kinh tế xảy ra những biến động lớn, các tỉnh đều dựa vào khách du lịch để kiếm sống, lúc này tỉnh Hà Tây mới ý thức được chênh lệch, lập tức tập trung phát triển ngành du lịch.
Nhưng bởi vì huyện Thấm Thành mới mở ngành du lịch nên thứ duy nhất có thể lấy ra thu hút khách du lịch là phủ Trung Dũng tướng quân.
Trung Dũng tướng quân là một danh tướng họ Dương hàng trăm năm trước, ở Hà Đông Hà Tây chống lại Thát Lỗ, bảo vệ biên cương quốc gia, thủ nửa giang sơn triều đình, ngài được xem là một vị anh hùng tiếng tăm lừng lẫy. Phủ tướng quân ở huyện Thấm Thành Hà Tây thật ra chính là tổ trạch của Dương tướng quân, còn phủ tướng quân mà hoàng đế ngự ban riêng cho ngài nằm ở tỉnh Hà Đông bên cạnh, cho nên tỉnh Hà Đông nổi tiếng một phần là dựa vào danh vọng của phủ tướng quân, còn phủ tướng quân tổ trạch ở huyện Thấm Thành mới đầu chỉ được coi là nhà dân vô danh bình thường, sau đó mới dần dần khai phá thành khu di tích văn hóa và danh lam thắng cảnh sau này.
Lý Như tốt nghiệp gia nhập một công ty du lịch, thân là hướng dẫn viên du lịch của phủ Trung Dũng tướng quân, cô rất quen thuộc với những truyện xưa như này, cô nhớ rõ nhà họ Dương lúc trước có bảy người con trai và năm người con gái, con cháu thịnh vượng, chỉ tiếc là đa số đều hi sinh trong chiến tranh, còn lại rất ít con cháu nối dõi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận